Dưới ánh mắt của mọi người, một thanh niên vênh váo hung hăng bước đến, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
"Thanh Tuyết đã không muốn uống, ông đây muốn xem ai dám ép cô ấy uống!"
Một câu ngắn ngủi sao mà bá đạo thế!
Vốn dĩ Trần Thanh Tuyết có chút e ngại, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, cô lập tức cảm thấy có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Ánh mắt của các vị khách đều giật mình, cũng có bội phục, nhưng nhiều hơn vẫn là mỉa mai.
Tần Hạo Nhiên là ai?
Ngôi sao mới sáng nhất trong lĩnh vực chính trị của nước Hạ, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tần ở Hoàng Thành.
Thằng nhóc này lại dám dõng dạc nói thế trước mặt người ta, quả thực là không biết sống chết!
"Lý thiếu!"
"Lý thiếu..."
Tuy nhiên, cũng có một số người có địa vị tương đối cao nhận ra thân phận của người vừa đến.
Lý Trạch Vũ!
Thái tử gia hào môn số một!
Người ta có năng lực nói lời này, càng có thực lực để khiêu chiến Tần Hạo Nhiên!
Nhưng mà...
Bữa tiệc đêm nay là sân nhà của Tần Hạo Nhiên, dù sao người ta cũng là thành chủ tương lai của Tuyên Thành, bọn họ vẫn không quá xem trọng việc Lý Trạch Vũ có thể chiếm được lợi lộc gì.
Lạc Trường Thanh hơi ngạc nhiên, có vẻ như anh ta không ngờ một "bảo vệ" trong mắt mình lại có khí thế lớn như vậy, khi anh ta đang định mở miệng...
"Cút sang một bên, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Vật Tương Vong phách lối hét lên.
Lạc Trường Thanh sầm mặt lại, bỗng cao giọng hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Vút!"
Cẩu Phú Quý ra tay trước, chỉ dùng một tay túm lấy Lạc Trường Thanh, sau đó bỗng nhiên ném anh ta văng ra ngoài mấy mét.
"Rầm!"
Lạc Trường Thanh rơi mạnh xuống một bàn tiệc, đột nhiên ngất xỉu.
Lạch cạch!
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, Vật Tương Vong ngầm hiểu châm lửa cho hắn.
Tần Hạo Nhiên vốn đang hăng hái, giờ phút này lại căng thẳng ra mặt.
Hai người đều là thái tử gia hào môn số một Hoàng Thành nhưng cả hai đi theo con đường hoàn toàn khác nhau.
Lý Trạch Vũ thích trăng hoa uống rượu, ngợp trong vàng son, là một thiếu gia ăn chơi đầy rẫy tiếng xấu.
Mà Tần Hạo Nhiên thì lại khác!
Gã đi theo con đường nghiêm chỉnh, đồng thời cũng là người nổi bật của đời thứ ba nhà họ Tần, có khả năng sẽ tiếp quản nhà họ Tần trong tương lai.
Có thể nói hai người như vậy sẽ không có bất kỳ giao thiệp nào, thế nhưng lại bởi vì một người phụ nữ...
Diệp Khuynh Thành!
Người phụ nữ này là nữ thần trong mộng của tất cả chàng trai quyền quý ở Hoàng Thành, đương nhiên Tần Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.
Kể từ khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên, gã đã yêu người phụ nữ này không cách nào tự kiềm chế.
Đáng tiếc vì đại kế gia tộc nên gã phải tự tay đưa người phụ nữ mình yêu...
"Lý Trạch Vũ! Nơi này không chào đón cậu, xin hãy lập tức rời đi."
Tần Hạo Nhiên lạnh như băng mở miệng.
Cho dù lòng dạ thâm sâu lại ẩn nhẫn thế nào, khi đối mặt với Lý Trạch Vũ, kẻ đã nhúng chàm người phụ nữ của mình, gã phát hiện mình thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
"Con mẹ nó mày nói cái gì?"
Cẩu Phú Quý trợn mắt nhìn thẳng Tần Hạo Nhiên, có vẻ như chỉ cần Lý Trạch Vũ ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không ngần ngại tiến lên cho người kế nhiệm tương lai của nhà họ Tần này vài cái bạt tai.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng lạnh lùng cười: "Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, để xem ai dám đuổi tôi đi?"
"Vị tiên sinh này, tôi là Lưu Gia Thành, hội trưởng hội thương mại Tuyên Thành, ý của thành chủ Tần cũng là ý của tôi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."
Một người đàn ông trung niên âu phục phẳng phiu bước lên phía trước.
"Khoan đã!"