Nam Cung Thạc không để ý nhiều tới tin tức quốc tế nên cũng không biết nhiều về nó.
Lý Trạch Vũ quay đầu ngựa lại, vứt lại một câu: “Làm theo kế hoạch, nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ lột da ông…”
Bên trong căn lều trại xa hoa dành riêng cho Thánh Vương.
Hách Liên Vô Tình ngồi ở vị trí chủ, không hề tỏ ra giận dữ.
Ngoài phó Thánh Vương Lý Trạch Vũ và kỳ chủ của Chính Bạch Kỳ - Yêu Cơ ra thì tất cả các lãnh đạo cấp cao của Vô Tình Thần cung đều tập trung đầy đủ.
“Thánh Vương, chắc chắn người thân cận nhất với phó Thánh Vương là ông cố và ông nội của cậu ta, hay là chúng ta cứ bắt hai người họ tới đây là được!”
“Không được không được, dù gì nhà họ Lý cũng là gia tộc hàng đầu, ông cụ nhà họ Lý lại là một trong số những người có công lớn nhất trong việc lập nước Hạ mới, nếu động tới người này, chắc chắn chính phủ sẽ không buông tha cho chúng ta!”
Hách Liên Vô Tình tập hợp những người này lại đây là để thương thảo cách bắt Lý Trạch Vũ đi vào khuôn khổ. Nhưng suốt một ngày trôi qua, không ai nghĩ ra được cách nào hay!
Bấy giờ Vu Chính Châu – kỳ chủ Tương Hoàng Kỳ đề nghị: “Thánh Vương, thuộc hạ nghe nói phó Thánh Vương có mấy người đẹp bên cạnh, chúng ta có thể xuống tay với họ!”
“Đề nghị của kỳ chủ Vu không tồi!”
“Đúng vậy, từ xưa đến nay anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân…” Có mấy người cũng đồng tình.
Hách Liên Vô Tình cau mày.
Mặc dù Vô Tình Thần cung do một tay lão ta sáng lập được xưng là thế lực tà đạo, làm không ít việc ác, nhưng lão ta luôn nghiêm khắc yêu cầu thuộc hạ ra ngoài gây chuyện cũng đừng để ảnh hưởng tới vợ con ở nhà! Vì thế lão ta đã từ chối đề nghị của Vu Chính Châu.
…
“Dạ thưa cậu, cậu đi đâu vậy? Cô chủ vẫn đang tìm cậu đấy!”
Lý Trạch Vũ lén lút rời đi rồi lại lén lút quay về.
Lý Trạch Vũ vừa mới bước tới ngoài lều trại của mình, một thị nữ tới báo cáo, nói là Triệu Như Mộng tưởng hắn bỏ trốn nên đã một mình ra ngoài tìm hắn!
Lý Trạch Vũ thật sự phục người phụ nữ này rồi, chẳng lẽ cô ta không biết gọi điện thoại ư?
Hắn thay đổi suy nghĩ rất nhanh, rút điện thoại di động ra mới nhận ra điện thoại hết pin.
Hắn không ở đây, điện thoại lại không liên lạc được, thảo nào Triệu Như Mộng nghĩ hắn bỏ trốn!
Lý Trạch Vũ sạc điện thoại, việc đầu tiên hắn làm là gọi điện cho Triệu Như Mộng.
“Cô ở đâu?”
“Anh ở đâu?”
Hai người mở miệng nói cùng một lúc.
Lý Trạch Vũ sờ mũi, nói: “Tôi còn ở đâu được nữa? Ở nhà cô!”
“A?” Triệu Như Mộng ngẩn tò te.
“A cái rắm, cô chạy đi đâu vậy?” Lý Trạch Vũ hỏi.
“Tôi… Tôi vừa mới tới cao tốc Hoàng Thành!” Triệu Như Mộng đáp với giọng run rẩy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ đáp không chút ngờ vực: “Quay về đi!”
“Được!” Triệu Như Mộng vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi cúp máy, Lý Trạch Vũ nhìn đồng hồ gần chín giờ, hắn lại gọi vào một dãy số khác.
“Sư đệ!” Giọng đạo sĩ Vân Trung truyền đến.
Lý Trạch Vũ thấp giọng hỏi: “Sư huynh, mọi người tới chưa?”
“Tới từ lâu rồi, giờ bọn ta tạm thời ẩn núp đợi đệ cung cấp địa chỉ.”
“Được, chờ đến thời cơ thích hợp, mọi người hãy lập tức xông ra chém giết!”
“Ok!” Đạo sĩ Vân Trung tỏ vẻ không thành vấn đề.
Khi điện thoại ngắt kết nối lần nữa, Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc.