“Các người muốn làm gì?”
“Đánh anh.”
“Đúng, đánh anh.” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nói xong thì gần như cùng ra tay.
“Ầm ầm…”
“Ui da…” Tiếng đánh đấm và tiếng kêu rên cùng vang lên.
Nhưng trong chớp mắt, Ninh Mãn Thành vốn ăn mặc chỉnh tề đã mặt mũi bầm dập.
Nếu như không phải lo lắng chuyện hôm nay, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rất có thể đã hạ sát thủ rồi.
Dù sao cũng lớn lên cùng Lý Trạch Vũ, sớm đã dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất.
“Cung chủ Tiêu Dung Cung đến.”
“Chưởng giáo Đạo Môn đến.”
“Phương trượng Thiền Lâm Tự đến.”
“Chưởng môn phái Nga Mi đến.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy một đám nhân sĩ võ lâm lần lượt tiến vào trong phủ.
Mười chưởng môn môn phái đều đã tới, đặc biệt là chưởng môn đứng đầu ba đại thánh địa bao gồm cả Tiêu Dao Cung cũng đích thân tới, khiến quyền quý bốn phía cũng cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
“Thật không ngờ mặt mũi cậu chủ nhà họ Lý lớn như vậy?”
“Haizz, đáng tiếc tên kia chết trẻ…”
Rất nhiều quyền quý châu đầu ghé tai.
Ninh Mãn Thành bị đánh một trận, đứng dậy chỉ về phía hai người Cẩu Phú Quý: “Bọn bây chờ đó cho tao.”
Nói xong thì tăng tốc bước chân muốn trốn.
“Dừng lại.” Ngọc Phượng Hoàng ra lệnh một tiếng, Bạch Tố Y lập tức đứng ra ngăn cản trước mặt Ninh Mãn Thành.
Đạo nhân Thanh Phong nháy mắt với con trai mình một cái, mặc dù Trương Bách Khâm không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Bạch Tố Y ngăn cản Ninh Mãn Thành.
Tề Tiên Nhi chưa đợi sư thái Diệt Tình dặn dò đã chủ động đứng dậy bước ra.
“Các người muốn làm gì?”
Ninh Mãn Tành nhìn đám người không có ý tốt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không tốt.
Đôi mắt sắc bén của Ngọc Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Ninh Mãn Thành, giọng nói rét lạnh: “Vừa nãy là anh muốn gây sự?”
“Gây sự?” Đôi mắt Ninh Mãn Thành xoay chuyển, lập tức ngụy biện: “Tôi không có, tôi tới phúng viến.”
“Xía!”
Vật Tương Vong “xía” một tiếng: “Mày còn dám nói không có?”
Ninh Mãn Thành rụt cổ lại, nhắm mắt nói: “Các người muốn ức hiếp tôi à? Có bản lĩnh thì giết tôi đi, tôi ngược lại muốn xem thử ai có lá gan này?”
Giờ phút này gã không thèm đếm xỉa tới nữa.
Dù sao phía sau mình là cả nhà họ Ninh, không cần sợ.
“Sư đệ tôi làm vẻ vang cho nước, bất hạnh qua đời, bây giờ hài cốt chưa lạnh đã có người nói năng lỗ mãng với nó!”
“Anh muốn chết đúng không?”
“Ha ha ha…” Giọng điệu Ngọc Phượng Hoàng càng ngày càng lạnh lẽo, về sau càng chém đinh chặt sắt nói: “Tố Y, thỏa mãn yêu cầu của anh ta.”
“Vâng!”
“Keng…” Trường kiếm trong tay Bạch Tố Y bay ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh léo lên.
Ninh Mãn Thành trừng lớn hai mắt, sợ đến mức chân run lập cập.
Ngay lúc trường kiếm sắp cắt cổ họng gã, “vù” một tiếng, một bóng người giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt gã.
“Keng keng!”