Tối qua, Lý Trạch Vũ đã nghĩ kỹ rồi, trong khoảng thời gian này không gặp Trần Thanh Tuyết, sau một thời gian nữa sẽ tự nhiên quên việc cần hỏi tối qua hắn đi đâu.
Không khỏe? Kéo con nghé!
*Kéo con nghé: 扯犊子: Đây là một từ lóng, ở đây có nghĩa là làm chuyện không thực.
Cẩu Phú Quý lập tức đẩy cửa bước vào: “Thiếu gia à, anh chính là thần y mà, sao có thể không khỏe được!”
“Con mẹ nó, thần y thì không thể đổ bệnh à? Là ai quy định?”
“Câu này không sai, nhưng em nhìn thế nào cũng không thấy thiếu gia đang có bệnh!”
“Địt mẹ nó!”
Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Cậu là thần y hay tôi là thần y? Ông đây nói có bệnh thì chính là có bệnh!”
Cẩu Phú Quý hoảng sợ, suýt bỏ chạy: “Dạ dạ dạ, thiếu gia đang bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ!”
“Mẹ nó, cậu cút đi cho tôi, không thì xem tôi có đánh chết cậu không hả!”
“Rầm!”
Lý Trạch Vũ khóa trái cửa, leo lên giường ngủ tiếp.
Cùng lúc đó.
Lý Viễn Sơn tự mình tiễn cả nhà Trần Khánh An.
“Lão trưởng quan, ngài đừng tiễn nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”
Trần Khánh An thụ sủng nhược kinh.
“Sao hả, ông cảm thấy tôi già không cầm nổi đao kiếm nữa hả?”
Lý Viễn Sơn không phục nói: “Nếu bây giờ trở lại chiến trường, có tin tôi giết được nhiều địch hơn ông không?”
“Đó là đương nhiên!”
Trần Khánh An giơ ngón tay cái lên, tán dương: “Lão trưởng quan ngài vĩnh viễn đều như ngón tay cái này!”
Lúc này Lý Viễn Sơn mới hài lòng gật đầu, ngay sau đó kéo Trần Khánh An lại gần nói thầm: “Tiểu Trần à, mấy câu hôm qua tôi nói không phải đang nói đùa đâu, cậu về làm công tác tư tưởng cho hai đứa cháu đi.”
“Trưởng quan yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Khánh An nghiêm túc bảo đảm.
Lý Viễn Sơn cười không khép được miệng, vỗ bả vai Trần Khánh An, nói: “Thằng nhóc nhà tôi tuy cà lơ phất phơ, nhưng phẩm tính từ trong xương cốt lại không phải xấu, nhất định sẽ không để hai đứa cháu của cậu phải tổn thương đâu.”
Trần Khánh An gật đầu, thở dài: “Dạ phải, thằng nhóc Trạch Vũ này rất hợp ý tôi, phó thác Thanh Tuyết và Thanh Dao cho nó, cho dù tương lai tôi có đi rồi thì cũng có thể an tâm.”
“Bớt nói mấy câu xui xẻo này đi, ông đây còn đang chờ ôm chắt đấy.”
“Dạ dạ dạ, lão trưởng quan dạy bảo rất phải...”
Hai người nhìn nhau cười.
Một bên khác.
Trần Thanh Tuyết đột nhiên hỏi Trần Thanh Dao ngồi đối diện: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“A!”
Sắc mặt Trần Thanh Dao hơi hoảng loạn.
Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không ngủ được!”
“Không, ngủ rất ngon ạ!”
Trần Thanh Dao miễn cưỡng cười nói.
Trần Thanh Tuyết vẫn cứ cảm thấy em gái mình có gì đó sai sai nhưng lại không biết là ở đâu.
Lúc này Lý Viễn Sơn đã đưa Trần Khánh An gần đến cửa.
“Tương Vong, sao thằng nhóc kia còn chưa dậy?”