Tầm hai tiếng sau…
Lúc hắn gặp lại nhóm Cẩu Phú Quý, quân đoàn Hổ Khiếu vẫn chưa tới.
Bấy giờ, trên người các hào kiệt như đạo sĩ Vân Trung hay Ngọc Phượng Hoàng trải đầy vết thương lớn nhỏ, bên phía thánh kỵ sĩ cũng chết hơn nghìn người.
Phát hiện này khiến Lý Trạch Vũ thấy ngạc nhiên, pha lẫn chút hoảng hốt.
Rốt cuộc đối phương đã xuất động bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả mà lại có thể khiến cả một đội quân hùng mạnh này thương vong nặng nề như vậy chứ?
"Bẩm thiếu gia, trong số những người này có không ít cao thủ, ngoài ra còn có các thế lực bên ngoài nhúng tay vào." Vật Tương Vong nhắc nhở.
Nam Cung Thạc bổ sung: "Không biết các nước khác thế nào nhưng đúng là có không ít võ giả của Nhật Bản tới đây." Suy đoán này của ông ta dựa trên cách thức xuất chiêu của đối phương.
Nhật Bản ư?
Sát khí trên người Lý Trạch Vũ lập tức dâng trào.
"Lý Trạch Vũ, mày không thắng nổi Thần cung bọn tao đâu, khôn hồn cởi trói cho bọn tao ngay, bằng không tất cả những người có mặt ở đây đề sẽ chết đấy."
"Ha ha ha, bất luận là ai, nếu đã dám chống đối Thần Cung bọn ta0, thì chỉ còn mỗi đường chết mà thôi."
Dù đang bị trói chặt, không tài nào cử động nổi, nhưng mấy tên kỳ chủ đó lại không hề sợ hãi.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, cười khẩy bảo: "Vậy sao? Thế để bọn này chống mắt lên xem thử có đúng không nhé!" Dứt lời, hắn quay qua ra lệnh cho Nam Cung Thạc: "Ai bị thương hãy rút lui, người nào còn chiến đấu tiếp được thì ở lại."
"A di đà phật!" Hòa thượng Tố Nhân vung trượng Hàng Ma, hiên ngang lẫm liệt hô lớn: "Lão nạp vẫn còn chiến đấu nổi!"
"Keng!"
Ngọc Phượng Hoàng giơ cao trường kiếm trong tay: "Quyết tâm diệt trừ tà ma ngoại đạo, có chết trận cũng không hối tiếc!"
Đạo sĩ Vân Trung lau đi vệt máu nơi khóe miệng, lôi từ trong ngực ra một điếu xì gà, ngậm lấy, nói: "Nếu mọi người đều cảm thấy không thành vấn đề, vậy làm gì có chuyện lão đạo đây làm không được…"
Cao thủ của Vô Tình Thần cung vốn đã nhiều như mây, giờ lại có thêm cao thủ nước ngoài gia nhập, nên nhóm đạo sĩ Vân Trung mới chịu thương vong nặng nề như vậy.
Lúc này, số cường giả Võ Thánh cảnh còn khả năng chiến đấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thánh kỵ sĩ thì nhiều hơn, khoảng hai nghìn người. Nhưng lần này, bên Vô Tình Thần cung lại phái tới hơn mấy chục nghìn binh mã, cường giả cũng nhiều không đếm xuể.
Trước khi quân đoàn Hổ Khiếu tới cứu viện, tất sẽ phải ác chiến thêm một hồi.
Lý Trạch Vũ thở dài, từ từ cởi áo khoác xuống.
Người ai quen hắn lâu rồi đều biết, đây là dấu hiệu cho thấy hắn muốn đích thân ra trận.
"Mang kiếm tới đây."
Hắn quát lớn một tiếng, Vật Tương Vong vội vàng đưa trường thiên kiếm qua.
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân đinh tai nhức óc, quả nhiên, người của Vô Tình Thần cung vẫn còn đuổi theo họ.
Trong gió rét, Lý Trạch Vũ một người một kiếm một mình tiến lên, tựa như Tuyệt Thế Võ Thần ngạo nghễ thiên hạ.
Lát sau, biển người đông nghịt lục tục dừng bước. Đứng ở phía trước nhât là một ông già chột mắt tóc tai bù xù, gương mặt khắc khổ.
"Thả người!" Ông già chỉ thốt ra hai chữ, nhưng giọng điệu lại vô cùng trịnh thượng, không cho phép làm trái.
"Ha~" Lý Trạch Vũ cười khẽ: "Ông đây không thả đấy, làm gì được ông nào?"
"Chết!" Ông già chột mắt lại phun ra một chữ nữa.
"Ồ, ha ha ha ha…" Lý Trạch Vũ vuốt tóc, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Keng!"
Trường thiên kiếm ra khỏi vỏ, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phía.