Hôm nay đúng lúc có Lý Trạch Vũ mở đầu, mấy người bọn họ cảm thấy rốt cuộc có thể trút giận rồi.
Ánh mắt Hách Liên Vô Tình nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn ngập oán hận, chính là người trẻ tuổi trước mắt này mới có thể khiến mình vô duyên vô cớ bị đánh đập một trận.
Lý Trạch Vũ sầm mặt lại, uy hiếp nói: “Ông nhìn thêm cái nữa thử? Có phải không phục không? Mẹ nó…”
Nói xong hắn túm lấy đạo nhân Vô Trần: “Sư phụ, ba người bắt tay có thể khống chế đại ma đầu này, lấy thực lực của con chắc hẳn có thể càng dễ áp chế ông ta hơn.”
Vừa nói xong, Ngọc Linh Lung và hòa thượng Nhất Trinh đồng thời ngừng tay.
Mà ba người đạo nhân Vân Trung và Ngọc Phượng Hoàng cùng nhìn về phía hắn.
“Thằng nhóc thối, con muốn làm gì?”
Đạo nhân Vô Trần căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Ha ha ha… Hình như đại ma đầu này không phục, cho nên con muốn thả ông ta ra ngoài cạnh tranh công bằng.”
Lý Trạch Vũ không có ý tốt nhìn về phía Hách Liên Vô Tình: “Mặc dù tôi không biết cha mẹ của ông, nhưng tôi chắc chắn sẽ đánh cho ông đến mức cha mẹ cũng không nhận ra ông.”
Hắn dùng giọng điệu hời hợt nói ra lời kiêu ngạo cuồng vọng nhất như vậy.
“Ha ha ha, nếu như cậu dám đường đường chính chính đánh một trận với bản tọa, có lẽ bản tọa sẽ coi trọng cậu một chút.”
Ánh mắt Hách Liên Vô Tình trở nên sáng sủa có thần, nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhìn thấy sự rung động khó che giấu.
Nếu như giải trừ trói buộc trên người, cho dù bị thương nặng ông ta cũng có niềm tin tuyệt đối chạy khỏi nơi này.
Ba người đạo nhân Vô Trần lập tức căng thẳng.
“Thằng nhóc thối, đầu óc cháu trúng gió rồi!’
Hòa thượng Nhất Trinh kéo Lý Trạch Vũ tới một bên, thấp giọng nói: “Năm đó ba người chúng ta dùng một chút mưu kế mới trấn áp ở đây được, nếu như bàn về thực lực, ba chúng ta thật sự chưa chắc là đối thủ của đại ma đầu này.”
“Thì tính sao?” Lý Trạch Vũ khinh thường nói: “Ngài và sư phụ Vô Trần, sư phụ Linh Lung bắt tay nhau cũng không đánh lại con mà.”
Vừa nói xong, ánh mắt Hách Liên Vô tình bắn thẳng về phía Lý Trạch Vũ, giống như muốn nhìn thấu người này.
Mà mặt mũi Ngọc Phượng Hoàng, hòa thượng Tố Nhân và đạo nhân Vân Trung thì tràn đầy hoảng sợ.
Bọn họ biết sư đệ này của mình rất mạnh, nhưng không ngờ ba người sư phụ bọn họ bắt tay nhau cũng không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ.
Sự đệ này không khỏi quá yêu nghiệt rồi.
“Khụ khụ!” Đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung hơi xấu hổ.
Ngoại trừ ba người đạo nhân Vân Trung, còn người ngoài như Hách Liên Vô Tình ở đây, Lý Trạch Vũ lại không hề nể mặt bọn họ tí nào.
“Bốp!” Hòa thượng Nhất Trinh vỗ xuống đầu trọc của mình, trịnh trọng cảnh cáo: “Thằng nhóc con muốn chơi có thể ra ngoài chơi, nếu để cho đại ma đầu này…”
“Được rồi được rồi, con chỉ đùa tí thôi.”
Lý Trạch Vũ khoát tay ngắt lời, lập tức giễu cợt Hách Liên Vô Tình: “Lão quái, ông sẽ không nghĩ ông đây thật sự muốn thả ông chứ? Đừng ngáo nữa, ông đây chỉ trêu chọc ông thôi.”
“Cậu…” Hách Liên Vô Tình thế mới biết mình bị trêu đùa, đôi mắt đầy oán hận.
“Bá!” Lý Trạch Vũ giơ tay đưa cho đối phượng một hạt dẻ: “Đừng trừng ông, trừng cũng vô dụng, ông cũng không làm gì được ông.”
“Ơ!” Hách Liên Vô Tình giận không kiềm chế được, nhìn ông ta như vậy, thù hận với Lý Đại đương gia còn nhiều hơn ba người Ngọc Linh Lung tra tấn ông ta mấy mươi năm.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi.” Đạo nhân Vô Trần mắt thấy chuyện đã dặn dò xong xuôi, ông ấy bèn chào hỏi đám người rồi rời đi.
Trước khi đi Lý Trạch Vũ còn phất tay với Hách Liên Vô Tình, bày tỏ bản thân còn sẽ trở lại gặp ông ta.
“Bịch bịch…” Đoàn người lại lần lượt nhảy xuống hồ băng.