Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gửi đoạn phim đó đến tài khoản này cho tôi.” Nam Cung Thạc giành trước lệnh.

“Rõ!” Tên đệ tử kia lập tức tuân theo.

Sau đó, Nam Cung Thạc gọi ngay vào số điện thoại của Lý Trạch Vũ: “Giáo chủ, tôi đã làm theo lệnh của ngài rồi, ngài có thể xem video để kiểm tra, tuyệt đối không sót giây nào.”

Hai từ “Giáo chủ” dọa tên đệ tử đứng bên cạnh lạnh cả sống lưng. Phải biết là giáo chủ của họ đã chết cách đây mười mấy năm về trước rồi, chẳng lẽ lão già kia lại giả chết?

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu ta!

“Tôi nghĩ hẳn là ông cũng không dám lừa tôi cho đủ số đâu, được rồi, giờ ông chạy một chuyến đến Nam Cảng gặp tôi đi.” Lý Trạch Vũ bâng quơ nói một câu, rồi lập tức cúp máy.

Nam Cung Thạc ngồi nghỉ một chốc, tới khi hai chân đã khôi phục lại cảm giác mới bật người dậy, sai tâm phúc chuẩn bị máy bay trực thăng cho mình.

“Đúng rồi, nhớ xóa đoạn phim ban nãy đi đấy, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.” Lúc chuẩn bị đi, Nam Cung Thạc không quên căn dặn một câu.

Tên đệ tử kia thề thốt: “Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ xóa ngay đây ạ.”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực tế cậu ta lại không làm theo. Bởi vì cậu ta muốn lưu đoạn phim này lại, đặng nghiên cứu thử xem “thần công” mà Nam Cung Thạc luyện là thế nào!

***

Tại Hoàng Thành.

Lý Trạch Vũ cúp điện thoại của Nam Cung Thạc, không lâu sau đã chạy tới sân bay Hoàng Thành.

Vật Tương Vong mua sẵn vé máy bay.

Hơn hai tiếng sau.

Ba người Lý Trạch Vũ vừa bước ra khỏi sân bay, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại cái két ngay trước mặt họ, ngồi ở vị trí tài xế chính là Sói đen.

“Đại đương gia, đi đâu?” Sói đen hỏi một câu.

“Phủ Trấn Nam Vương.” Lý Trạch Vũ nhẹ giọng ra lệnh.

Nghe vậy, mặt mày Sói đen thoáng biến sắc, cau mày bảo: “Đại đương gia à, Trấn Nam Vương đang tổ chức tang lễ cho con trai, nếu ngài tới gặp sợ là…”

“Sợ cái gì?”

Lý Trạch Vũ khinh thường ngắt lời: “Dù Trấn Nam Vương có mười lá gan cũng không dám đụng vào tôi.”

Giọng hắn không lớn, lại vô cùng khí phách.

Tầm hai mươi mấy phút sau, Mercedes-Benz dừng lại bên ngoài phủ Trấn Nam Vương. Lúc này, ngoài phủ có rất nhiều loại xe sang trọng đậu ngay ngắn thành hàng dài, là xe của mấy ông tai to mặt lớn từ khắp nơi trên cả nước đổ về phúng viếng.

Sự xuất hiện của nhóm Lý Trạch Vũ không hề kinh động tới bất cứ ai, kể cả đám người hầu canh cửa, họ thuận lợi đi thẳng một đường vào tới bên trong phủ.

“Tới nhà họ Lý cũng phái người đến viếng.”

“Nghe đồn quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tề vốn không tệ, có điều sao nhà họ Lý lại cử tên công tử trói gà không chặt Lý Trạch Vũ tới…”

Trấn Nam Vương thông báo với bên ngoài rằng con trai mình đột ngột phát bệnh mà chết, thế nên không một ai biết gì về nguyên nhân thật sự dẫn tới cái chết của Tề Kiêu cả.

Lý Trạch Vũ bước tới trước linh đường, người hầu đứng bên cạnh chủ động đưa cho hắn nén hương, nhưng hắn lại chẳng thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.

Đúng lúc này, Tề Tư Dư đang đốt tiền giấy cũng bất chợt nhìn thấy hắn.

“Lý Trạch Vũ, anh vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Tề nữa hả?” Tề Tư Dư đứng bật dậy, tính xông tới.

Cẩu Phú Quý nhanh chân chặn đường, cảnh cáo: “Con gái con đứa nên rụt rè một chút, dù có thích thiếu gia của bọn này tới đây thì cũng phải để ý tình huống xung quanh chứ!”

“Anh nói nhảm gì đấy hả?”

Tề Tư Dư trợn trắng mắt nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Giờ tôi chỉ ước sao không thể ăn thịt uống máu anh ta thôi đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK