Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với sự sỉ nhục của Lý Trạch Vũ, nữ cổ đông đột nhiên nổi giận, nhưng không đợi cò ta lên tiếng.
“Soạt!”
Một tấm màu thẻ vàng xuất hiện trong tay Lý Trạch Vũ, trên đó có khắc hai vật tổ sống động như thật, nhìn vô cùng cao quý.
“Thẻ Kim Long!” Một nhân viên cấp cao buột miệng nói.
“Sao có thể chứ!” Nữ cổ đông trước đó đã không còn bình tĩnh được nữa.
Thẻ Kim Long đến từ ngân hàng Đại Hạ, cũng là thẻ ngân hàng quý giá nhất ở nước Hạ từ trước đến nay, không gì có thể sánh bằng!
Người sở hữu tấm thẻ này có thể rút số tiền lên tới mười tỷ từ bất kỳ ngân hàng nào ở nước Hạ!
“Là giả, tấm thẻ này nhất định là giả!”
Lưu Phong cũng không dám tin.
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thiếu kiên nhẫn: “Các ngươi đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, mau chóng ký rồi nhận tiền đi!1′
“Được, chỉ cần nhận được tiền, tôi sẽ ký ngay!1′ Lưu Phong lên tiếng.
Ba cổ đông còn lại cũng gật đầu đồng tình với thái độ tương tự.
Lý Trạch Vũ đưa thẻ ngân hàng cho ông già da trắng phía sau: “Myhill, có thể xong trong năm phút được không?1′
Myhill làm động tác tay ‘OK’ rồi lấy laptop từ trong túi ra.
Thao tác vô cùng nhanh chóng…
Hai phút sau.
“Sếp, đã xong rồi.”
Myhill đưa lại thẻ Kim Long cho Lý Trạch Vũ bằng cả hai tay.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đêu sửng sốt, ngoại trừ Trần Thanh Dao, người biết thân phận thực sự của Lý Trạch Vũ.
Trần Thanh Tuyết há hốc miệng, bất ngờ đến mức suýt sái quai hàm.
Hơn hai tỷ chứ không chỉ hai mươi tệ, nói đưa là đưa ư!
Hơn nữa, thẻ Kim Long…
Lúc này, Lý Trạch Vũ trong lòng cô trở nên cực kỳ thần bí.
Trong phòng họp, một bầu không khí im ắng.
Xì… ha…
Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Có thể ký được rồi chứ?”
Nghe vậy, lúc này đám người Lưu Phong mới định thần lại, nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt kinh hãi.
“Người anh em, trả lại tiền cho anh, chúng tôi không bán số cổ phần này nữa!”
Lưu Phong hối hận.
Bởi vì chỉ nội bộ của khoa học kỹ thuật Vân Dương lục đục, tập đoàn Thanh Dương sẽ cho họ những lợi ích rất lớn, Nếu lúc này bán cổ phần, đối với Tập đoàn Thanh Dương, họ sẽ không còn giá trị sử dụng nữa.
“Không bán thử xem!”
Ánh mắt Lý Trạch Vu lạnh lùng, giọng điệu thể hiện sự uy hiếp rõ ràng.
“Tòi không bán nữa, lẽ nào cậu dám đánh tôi ư?” Nữ cổ đông kiêu ngạo nói.
“Ha ha…” Lý Trạch Vũ cười khẩy.
Không phải hắn không biết cách thương hoa tiếc ngọc mà còn tùy vào việc đối phương là ai, nếu là một người phụ nữ khiến hắn chán ghét vậy thì xin lỗi…
“Bốp!”
Lý Trạch Vũ tát cô ta một cái, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay nữ cổ đông rồi vặn một cái thật mạnh.
“Rắc rắc!” Tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay của tôi, a…” Nữ cổ đông lập tức nằm rạp xuống đất như chó chết, rên rỉ thảm thiết.
Cảnh tượng bạo lực này khiến tất cả mọi người trong phòng họp sợ hãi, đặc biệt là đám người Lưu Phong.
“Anh, anh còn dám đánh người!” Giọng Lưu Phong run rây.
Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nói: “Hậu quả của việc chọc giận tôi, các người cũng đã thấy rồi. Hoặc là ngoan ngoãn ký tên,
hoặc là đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cánh cửa này!”
Mặc dù rất muốn lợi ích của tập đoàn Thanh Dương nhưng so với cái mạng này mọi thứ chỉ là mây mù.
Sau khỉ cân nhắc được mất, Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi ký tên vào thỏa thuận, hai người còn lại nhìn nhau, sau khi thở dài cũng Lân lượt ký tên.
Lý Trạch Vũ cầm bản thỏa thuận lên xem qua, hài lòng gật đầu, sau đó đì tới phía nữ cổ đông, ngồi xổm xuống: “Tay trái còn có thế ký được không?”
“Được, tôi ký được…”
Nữ cổ đông tóc tai rối bù, vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng dùng tay trái không bị thương của mình ký dòng chữ nguệch ngoạc.
Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Anh rể thật quyền uy!”Trần Thanh Dao vỗ tay khen ngợi.
Lý Trạch Vũ mỉm cười với cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Sắc mặt Lưu Phong tái nhợt, âm thầm nắm chặt nắm đấm, sau đó xoay người rời đi.
“Chờ đã!” Lý Trạch Vũ đột nhiên hét lớn.
Lưu Phong dừng bước, quay người nói: “Cố phần đã bán cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”
“Vừa rồi chỉ là giao dịch cổ phần, bây giờ phải từ từ tính sổ với ông.”
Lý Trạch Vũ cười trêu chọc nói: “Theo như tôi biết, trong những năm qua, với tư cách là giám đốc của khoa học kỹ thuật Vân Dương, ông đã đút túi riêng được một khoản. Có phải ông nên giải quyết những vấn đề này trước khi rời đi không?”
”Anh đừng có ngậm máu phun người1′
Lưu Phong cau mày, kích động nói: “Nếu anh còn dám vu khống tôi, cẩn thận tôi sẽ kiện anh tội vu khống đó!”
“Ôi, ông muốn kiện tôi ư, tôi sợ quá!”
Lý Trạch Vũ vẫn cười rất tươi, bình tĩnh lấy USB từ trên người ra đưa cho Trần Thanh Dao: “Không cần tôi dạy cô phải làm thế nào nữa chứ?”
Trần Thanh Dao có chút bối rối, Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh giật lấy USB, lập tức cắm nó vào máy chiếu.
Trong phút chốc, mặt Lưu Phong đột nhiên biến đổi, trong lòng ông ta dâng lên một loại dự cảm không lành.
“Giám đốc Lưu, tôi đã chuyển nhượng hai bất động sản ở nước Anh Hoa cho ông, ông hãy nhớ đóng dấu đơn đặt hàng của tháng trước.”
“Yên tâm đi,việc này cứ để tôi lo!”
“Giám đốc Lưu, gần đây chúng ta đừng đi cùng nhau nữa. Chồng em đã nghi ngờ rồi! Còn nữa, anh còn hứa cho em làm trưởng phòng hành chính mà!”
“Được rồi em yêu, lát nữa anh sẽ đuổi việc Lục Chính Hằng, ngày mai em sẽ là trưởng phòng hành chính mới. Nào, cởi quần áo ra để anh vui vẻ một chút…”
Mặc dù hình ảnh trên máy chiếu được làm mờ nhưng mọi người đều có thể nghe rõ giọng của người nói!
Lúc này, sắc mặt Lưu Phong tái nhợt, yếu ớt ngồi xuống ghế bành.
Ông ta không dám nghĩ đến hậu quả nếu những bằng chứng này được giao cho cơ quan pháp vụ!
“Lưu Phong, bây giờ chú còn có gì muốn giải thích không?”
Trần Thanh Tuyết tức giận mắng: “ông nội tôi tin tưởng chú như vậy, không ngờ chú lại đối xử với ông ấy như vậy!”
‘Tổng giám đốc, tôi… tôi sai rồi!”
Lưu Phong hoảng sợ nói: “Nể tình tôi đã làm việc cho chủ tịch nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, xin hãy tha cho tôi một rân!”
Trần Thanh Tuyết do dự, có chút mềm lòng.
Tuy nhiên, Lý Trạch Vũ ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Nếu nhận sai có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?”
Hắn vừa dứt lời, soạt soạt soạt!
Năm sáu người mặc đồng phục của cơ quan pháp vụ Lân lượt bước vào.
Người đứng đầu là Phùng Thương lễ phép gật đầu với Lý Trạch Vũ, sau đó nhìn sang Lưu Phong: “ông Lưu, hãy đi cùng tôi một chuyến!”
“Tôi muốn tố cáo, vừa rồi tên này cố ý làm tổn thương người khác, lại còn uy hiếp chúng tôi!” Vẻ mặt Lưu Phong hung dữ, nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Vũ.
Tất cả là do tên này! Nếu không phải tại hắn thì sao mình lại có kết cục như thế này chứ!
Nếu đã vậy thì cùng nhau chết đi!
Phùng Thương quay lại nhìn Lý Trạch Vũ, rồi bình tĩnh nói: “Người của bộ phận pháp lý chúng tôi luôn chú ý đến tình hình bên trong và không thấy anh Lý đánh ai cả.”
Nói rồi anh ta lại nhìn về phía mọi người xung quanh.
“Mọi người có ai nhìn thấy không? Có thể cùng tôi về cơ quan pháp vụ để phối hợp điều tra…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK