"Nếu như mày không biết tốt xấu, vậy bọn tao sẽ cho mày nổ tan thành mây khói!"
"Cho mày mười giây cuối cùng suy nghĩ..."
"Đoàng!"
Lời Andres còn chưa nói xong, một tiếng súng vang lên.
"Nếu như không muốn công chúa của chúng mày chết, tao khuyên mày tốt nhất nên im miệng đi!"
Giọng Lý Trạch Vũ ngang ngược vang lên.
Nghe thấy những lời này, Andres mới xác nhận Nalisa đang trong tay đối phương, nhất thời vô cùng tức giận, đồng thời cũng thầm trách Nalisa bướng bỉnh, trước đây anh ta muốn dẫn cô ta đi cô ta không đi, giờ thì hay rồi, lại bị người khác bắt được.
Tuy nhiên anh ta lại không biết, Nalisa cũng hối hận biết vậy đã chẳng bướng.
Nếu như ông trời cho cô ta thêm một cơ hội, cô ta chắc sẽ cùng thành viên MI5 rời đi trước.
Đáng tiếc là không có nếu như...
Cũng cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ chĩa súng vào đầu Nalisa, cười nhạt nói: "Lên tiếng, bảo chúng nó không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không súng trong tay tôi không có mắt đâu!"
"Khốn nạn! Tôi không nói đó, hai chúng ta cũng chết đi cho xong!"
Nalisa giống như hờn dỗi vậy, nói tiếp: "Có Quân Đế chết cùng tôi, đời này của tôi cũng đáng rồi!"
Lý Trạch Vũ đau đầu, vội vàng thu lại súng, cười hi hi nói: "Cô suy nghĩ kỹ một chút, người xinh đẹp như cô, mà bị mấy cái đạn pháo kia bắn trúng, thì chắc chắn sẽ nổ banh xác đến mẹ cô cũng không nhìn ra cô!"
"Tôi không sợ!"
Thái độ Nalisa kiên quyết nói: "Tôi dù có chết cũng sẽ kéo theo kẻ phụ tình như anh đi cùng!"
Kẻ phụ tình?
Lý Trạch Vũ thoáng giật mình, phút chốc đã hiểu ra chuyện gì, thế là vội vàng nịnh nọt nói: "Nalisa, em đừng giận, tôi đồng ý với em, sau này tôi nhất định sẽ tốt với em."
"Xí, tôi éo thèm tin!"
Nalisa bĩu môi nói: "Ăn gian nói dối là nghề của đàn ông mấy người!"
Cô ta càng tức giận.
Giây trước cô ta còn triền miên với tên khốn trước mắt, giây sau tên khốn trước mắt đã lấy súng chĩa lên đầu cô ta!
"Ơ kìa, đừng như vậy mà."
Lý Trạch Vũ toét miệng cười, tiếp túc nịnh nọt nói: "Trước đây là anh không đúng, sau này anh sẽ đền bù cho em! Giờ nói bọn họ đừng có hành động thiếu suy nghĩ!"
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Nalisa có chút mềm lòng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Anh thật sự sẽ đối tốt với tôi chứ?"
"Anh xin thể!"
Lý Trạch Vũ lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên.
"Hì hì!"
Nalisa đột nhiên phá lên cười: "Được rồi, em tin anh rồi, giờ em sẽ nói bọn họ rút quân!"
Rút quân?
Lý Trạch Vũ sửng sốt nói: "Bọn chúng là muốn giết chết anh!"
"Chẳng lẽ anh đã quên cha em là Quốc Vương sao?"
Vẻ mặt Nalisa nhìn hắn kiểu 'Anh thật ngốc': "Chỉ cần em lên tiếng bọn họ sẽ không dám động đến anh đâu, cho dù chiến đội Loucester đã bị anh tiêu diệt cũng chẳng sao, em sẽ cầu xin cha dùm cho anh!"
Đôi môi Lý Trạch Vũ có hơi giật một chút, đột nhiên có cảm giác ăn bám.
Quan trọng là hắn căn bản không cần ăn bám cái này, chỉ cần kéo dài thời gian một chút, đợi đồng bọn của hắn đến, thì là lúc ác mộng của các binh sĩ bên dưới bắt đầu…