Lẽ nào Tống Ân Nhã nói với anh cái gì anh cũng tin một cách vô điều kiện.
Vậy cô thì sao?
Cô giải thích, anh sẽ nghe hả?
Mà để có thể tin tưởng thì lại phải giải thích trước sao?
Mộ Nhã Triết không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, thấy cô im lặng liền ghé sát tai cô, nói thầm: "Anh không biết là giữa em và Ân Nhã đã xảy ra chuyện gì, có điều cô ấy là con gái cưng của thị trưởng thành phố, từ nhỏ đến lớn đã quen được chiều chuộng như công chúa, tính cách có hơi kiêu căng, nhưng bản tính không xấu. Em lớn tuổi hơn cô ấy nên nhường nhịn một chút. Không cần biết giữa hai người ai đúng ai sai, chỉ là em đã làm tay cô ấy bị thương, tốt nhất nên xin lỗi..."
Tim Vân Thi Thi lạnh xuống.
Cô nặng nề lau nước mắt, một bụng nghẹn uất như sóng chiều cuồn cuộn dâng lên, không ngừng ghìm lấy tâm cô.
"Tay cô ta bị trật sao, đáng đời." Cô chậm rãi nói từng từ, giọng nói bình thản lạnh tanh.
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết lóe ra tia rét lạnh: "Cái gì?"
"Em nói!" Cô ngẩng đều lên, nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: "Tay cô ta bị trật khớp như vậy là đáng lắm."
"Câm miệng."
Anh quát cô!
Trên mặt khó nén được tức giận, ánh mắt băng lạnh, hàn ý thấu xương.
"Cho em ba giây, thay đổi những lời này!"
"..."
Thay cách nói?
Thay đổi những lời này sao?
Vân Thi Thi khó tin nhìn anh!
Anh có thể vì Tống Ân Nhã, mà lớn tiếng quát cô, ánh mắt lạnh lùng, biểu tình trên mặt thật sự rất dữ tợn!
Không phải là cô quá đa nghi, nhưng hiện tại, cô rất tò mò trong lòng anh Tống Ân Nhã chiếm vị trí như thế nào?
Thật sự chỉ là quan hệ anh em họ thôi sao?
Đến nỗi mà vừa về đến nhà một câu cũng không hỏi đã đùng đùng nổi giận, rõ ràng là muốn trách cứ cô mà!
Cô nói một câu đáng đời, anh lại tỏ thái độ phản đối, lạnh lùng nói một câu bắt cô thu lại lời đã nói.
Lẽ nào anh không suy nghĩ thử xem ai mới là người gây sự trước sao?
Vân Thi Thi ương ngạnh không nói, nhất quyết không, đôi mắt mở to, nước mắt cứ thế mà dâng trào, nhưng nhất định kiềm nén để nước mắt không chảy xuống.
Cô gái ngốc này, muốn cứng đối cứng với anh sao?
"Vân Thi Thi, thái độ này của em là sao vậy?"
Cô sững sờ chốc lát, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi giương lên: "Tại sao em phải thay đổi lời đã nói."
Anh cau mày lại.
Cô hờn giận như trẻ con, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, không muốn nhượng bộ.
"Rõ ràng là cô ta đáng bị vậy..."
"Mau thu hồi lại những lời này..."
Anh ngắt lời cô lần nữa, giọng điệu không chút nể tình, băng lãnh làm cho người khác cảm thấy xa cách.
Vẻ mặt Vân Thi Thi đỏ lên, tay vò vò góc chăn.
"Mộ Nhã Triết! Tại sao anh lại như thế với em? Rõ ràng em không sai, rõ ràng là..."
Ngón tay nắm cằm cô nhấn mạnh hơn, đau đớn khiến cô muốn ngừng thở.
Hai người lặng lẽ giằng co, ánh mắt anh hàm chứ sự nguy hiểm, càng ngày ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
"Anh sẽ không nói lần thứ ba." Tiếng nói của anh trở nên cứng ngắc, ánh mắt âm độc: "Vân Thi Thi, độ kiên nhẫn của anh có hạn."
Vân Thi Thi mím môi, nước mắt kìm không được, chảy dài.
Ánh mắt của anh hơi híp lại: "Anh vốn cho rằng, em là một cô gái hiểu chuyện, thật không ngờ em lại là một người ngang ngạnh như thế!"
"Đúng thế đấy, hôm nay anh mới biết rõ bộ mặt thật của em sao!"