Mười tám tuổi anh đã tham gia vào xí nghiệp nhà họ Mộ, năm hai mươi tuổi tiếp quản cơ nghiệp khổng lồ nhà họ Mộ, tiếp nhận chức vụ tổng tài tập đoàn tài chính Đế Thăng, suốt chín năm đầy sóng gió qua, thế lực của anh sớm đã ăn sâu bén rễ, toàn bộ Đế Thăng hưng thịnh như vậy đã hoàn toàn thuộc sự khống chế của anh.
Nếu như không có anh điều hành, tập đoàn nhà họ Mộ khổng lồ như vậy, sợ là chỉ trong một đêm liền sẽ sụp đổ ầm ầm, không có anh, Đế Thăng sẽ chỉ là cái vỏ rỗng.
Mà nay, Mộ Thịnh lại muốn dùng việc tước đi quyền kế thừa để uy hiếp anh?
Thật sự buồn cười.
Chẳng lẽ, Mộ Thịnh còn tưởng rằng hiện giờ anh vẫn còn khúm núm sợ bị tước đi quyền kế thừa sao?
Anh sớm đã không phải là Mộ Nhã Triết của mười lăm năm trước nữa rồi.
Anh xoay người, tầm mắt dừng ở trên người Mộ Thịnh, trong mắt anh bao trùm bởi sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Mộ Thịnh cho rằng anh sẽ bởi vậy mà thỏa hiệp sao, muốn anh thu hồi những lời nói đại nghịch bất đạo vừa rồi sao? Mộ Nhã Triết mặt vô cảm mà câu môi, kiêu căng mà băng lãnh nói: “Quyền thừa kế nhà họ Mộ, ông định nhường lại cho ai?”
Mộ Thịnh thình lình mà nghe câu nói đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại: “Cháu nói cái gì?!”
“Cháu nói rất rõ ràng.” Mộ Nhã Triết nhoẻn miệng cười, câu môi, miệng lưỡi nhàn nhạt cùng trào phúng: “Ông nội tuổi tác quả thật là cao rồi, sợ là tai nghe có chút không rõ ràng!”
“Đồ bất hiếu! Cháu thật sự là ngang ngạnh!!” Mộ Thịnh bị anh làm cho tức giận đến run người, khẩn trương ôm ngực, trong lồng ngực tức giận cuồn cuộn, giống như sóng cuộn biển gầm: “Cháu thật sự là vì một người phụ nữ thấp kém như vậy, mà ngay cả quyền kế thừa cũng từ bỏ hay sao! Chẳng lẽ cháu thật muốn vì cô ta, không tiếc hết thảy, thậm chí là từ bỏ quyền kế thừa, chỉ còn hai bàn tay trắng hay sao?!”
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng cười, khinh thường nhìn đáp lại: “Nhà họ Mộ mất đi cháu, mới là thật sự hai bàn tay trắng.”
Mộ Thịnh kinh ngạc mà nheo đôi mắt vẩn đục.
Thằng nhóc này, thật là khẩu khí bừa bãi!
Mộ Thịnh nheo mắt, tính cách của đứa cháu trai này, ông vẫn luôn hiểu, trước nay đều là vô cùng cuồng ngạo, cũng không coi sự uy hiếp của bất cứ ai ra gì!
Chỉ là, anh còn quá trẻ, quá mức cuồng ngạo, thậm chí không biết trời cao đất dày!
Chẳng lẽ, anh thật sự cho rằng cơ nghiệp nhà họ Mộ lớn như vậy, không có anh thì thật sự sẽ trở thành năm bè bảy mảng sao?!
Mộ Thịnh hiển nhiên không tin.
Nhưng mà đối với phát ngôn bừa bãi của Mộ Nhã Triết, từ đáy lòng của Mộ Thịnh không phải không có khiếp sợ.
Thằng nhóc này, tuổi còn trẻ, nhưng lại quyết đoán hơn hẳn ông năm đó!
Chút bất tri bất giác, đã thành nhân vật không thể khinh thường!
Hậu sinh khả uý.
*Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường
Mặc dù Mộ Thịnh không tin, lại cũng không thể không để tâm mà cân nhắc, rốt cuộc thằng nhóc này đã nắm trong tay thế lực như thế nào.
Sắc mặt Mộ Thịnh vô cùng âm trầm, lời nói vừa rồi của ông, cũng không phải thật sự nghiêm túc muốn tước đoạt quyền thừa kế của anh, chẳng qua là vì muốn hù dọa anh mà thôi, lại không nghĩ tới anh lại có thể nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, ngược lại còn khiến ông mất đi tự tin.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nặng nề nói: “Còn có, ông nội à, mong ông đính chính lại, cô ấy không phải là loại phụ nữ thấp kém gì cả, cô ấy là người phụ nữ mà Mộ Nhã Triết cháu đã chọn.”
Dừng một chút, ánh mắt lạnh băng mà trào phúng của anh bỗng nhiên dừng lại trên sắc mặt phức tạp của Mộ Uyển Nhu, lạnh lùng mà hỏi lại: “So với cô ấy, người phụ nữ này, ông nội à, ông lại bắt cháu cưới một người lai lịch không rõ ràng, ông không cảm thấy đây mới chuyện là vớ vẩn nhất hay sao?!”
“Cái gì mà lai lịch không rõ ràng?!” Mộ Thịnh tức giận mà trừng mắt nhìn anh một cái: “Tại sao Uyển Nhu lại có thể là một người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng được?”