Mục lục
Truyện: Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Nghiệp Trình thở phì phò ngồi trên ghế đẩu, vỗ mạnh vào đầu giường, nhìn thoáng qua Vân Na, giận dữ nói: “Cho nó đi! Nó không phải không biết xấu hổ sao? Thể diện đều vứt hết rồi, còn để ý đẹp hay không đẹp làm gì? Tôi thấy nó không chỉ phá hủy nhan sắc đâu, mặt mũi cùng tôn nghiêm đều vứt bỏ hết rồi! Thời gian này cũng không cách nào ……”

Ông dừng một chút, bỗng nhiên đau đớn nói: “Lý Cầm, chúng ta ly hôn đi. Bà mang theo đứa con gái kia đi đi! Nếu tôi không làm như thế, cũng nuôi không nổi đứa con gái như vậy!”

Không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên tĩnh mịch lạ thường.

Tất cả mọi người ngây dại.


Vân Na cũng sợ tới mức che miệng, nước mắt chảy ròng.

Lý Cầm vừa nghe đến hai chữ ly hôn, trên mặt hoàn toàn biến sắc.

……

Hữu Hữu dựa vào trên giường nhìn vào tờ báo, thính lực của cậu nhóc luôn luôn nhạy bén, loáng thoáng nghe được ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lập tức ném tờ báo sang một bên, nằm trở về trên giường, ra hiệu cho Lý Hàn Lâm bằng ánh mắt.

Lý Hàn Lâm lập tức ngầm hiểu, Hữu Hữu lập tức nhắm hai mắt lại, giả chết, ông ta đứng dậy đi đến mở cửa, nhưng mà lại trông thấy Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đi tới.

Mộ…… Tổng giám đốc Mộ!?

Khóe môi Lý Hàn Lâm giật giật, chuyện này hoàn toàn không giống như trong kịch bản, Mộ Nhã Triết làm thế nào lại xuất hiện tại đây?

Vân Thi Thi nhìn thấy ông ta, lập tức bước chân đi đến cửa phòng bệnh gấp gáp hơn, khẩn trương hướng về phía phòng bệnh.

Phòng bệnh tuy chỉ là phòng bệnh bình thường, nhưng nhờ sự sắp xếp của Lý Hàn Lâm, trong phòng cũng không có người bệnh khác.

Phòng bệnh to như vậy, Hữu Hữu lẳng lặng mà nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến không hề có chút huyết sắc, tựa như một tờ giấy trắng, đặc biệt là cánh môi nứt nẻ khô cạn, Vân Thi Thi thấy lòng đau như xé.

Vân Thi Thi lo lắng nói: “Hiệu trưởng, Hữu Hữu thế nào rồi……”

Lý Hàn Lâm mím môi, ra vẻ ưu tư cùng oán trách nói: “Cô làm sao giờ này mới đến? Tôi chưa thấy người mẹ nào không có trách nhiệm như cô đấy! Trường hợp của Hữu Hữu không quá lạc quan, bác sĩ nói, phát bệnh như vậy không phải một lần hai lần!”

“Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên phát bệnh, nhưng…… Trong vòng hai năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên phát bệnh.” Vân Thi Thi tay nắm chặt, khóe mắt không khỏi nhòe nước mắt.

Hữu Hữu bị như vậy là do cô, tưởng tượng đến Hữu Hữu còn nhỏ lại phải chịu nỗi khổ vì bệnh như vậy, cô hận không thể đau thay con, chịu hết những đớn đau này.

Lý Hàn Lâm làm như thật gật gật đầu, “Ừm! Nếu như không bồi dưỡng cơ thể tốt, tỷ lệ phát bệnh sẽ cao hơn, đến lúc đó, bệnh chuyển biến xấu, sẽ phải tiến hành phẫu thuật. Nhưng đứa trẻ này tuổi còn quá nhỏ, chỉ e rằng trải qua cuộc đại phẫu như vậy, sợ là cơ thể không chịu được!”

“Cám ơn thầy! Con tôi hiện tại vẫn chưa tỉnh lại sao?”

Lý Hàn Lâm tiếc nuối mà lắc đầu. “Bệnh tình tuy nói bước đầu ổn định, nhưng là, cậu bé vẫn chưa tỉnh lại. Bất quá, cô cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nói bệnh tình đã khống chế được, tạm thời không quá đáng lo ngại.”

“Cám ơn thầy.” Vân Thi Thi cảm ơn xong, lập tức hướng về phía giường bệnh đi đến.

Mộ Nhã Triết vừa muốn đi vào phòng bệnh, Lý Hàn Lâm lại đúng lúc ngăn lại.

Người đàn ông sắc mặt có chút không vui mà nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh băng như muốn dò hỏi, vì sao ông ta lại cả gan ngăn cản anh.


Lý Hàn Lâm bị ánh mắt sắc nhọn của anh làm cho kinh ngạc một chút, lại lập tức nói: “Ngài không thể đi vào!”


Mộ Nhã Triết ấn đường nhíu lại, nâng tay lên, “Bang”, hất cánh tay đang chặn trước cửa ra, chậm rãi đi vào phòng bệnh.


Lý Hàn Lâm đứng lặng ở cửa, hiển nhiên đã chịu sự đả kích không nhỏ.


Hàng lông mày của ông không khỏi giật giật, trong phút chốc mập mờ mà hiểu được, Vân Thiên Hữu tuổi còn nhỏ, lại có khí phách bất phàm như vậy, là do di truyền từ cha của cậu nhóc sao……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK