Một chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác!
Nhưng mà Mộ Uyển Nhu là người có mắt nhìn, cô ta không có nói ra, cho dù Mộ Nhã Triết giao cổ phần ra, Mộ Liên Tước chưa chắc sẽ thả Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu!
Kết cục cuối cùng của hai mẹ con chỉ còn con đường chết, không có cò kè mặc cả đường sống!
Mộ Dịch Thần nghe vậy, quá sợ hãi.
Chuyện này quả thực suy tính quá hoàn hảo!
Nếu ép cha giao cổ phần Mộ thị ra, vậy chẳng phải cha sẽ rớt xuống đáy cốc trong một đêm, rơi xuống tan xương nát thịt sao!
Mộ Liên Tước này thật đáng sợ, đúng là lòng lang dạ thú!
“Mẹ tôi giấu ở chỗ nào?!” Mộ Dịch Thần lại ép hỏi.
Mộ Uyển Nhu vậy mà lắc đầu: “Không biết!”
Trong mắt Mộ Dịch Thần có tức giận, nắm chặt tay đấm vào mặt cô ta, “Cô thật sự không biết sao?! Đừng có mà gạt tôi, bây giờ không phải cô đang trên đường đưa tôi đến gặp mẹ sao?!”
Mộ Uyển Nhu đau đớn kêu một tiếng, sợ đến mức nước mắt đều rơi xuống, khóc ròng nói: “Tôi thật sự không biết mà! Chỗ đó là một vùng hoang vu, không có tên, GPS không thể định vị được! Là nơi cực kỳ hẻo lánh ở vùng ngoại ô, tôi thật sự không biết nên nói nơi đó ở đâu mà!”
Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên khụ một tiếng, phun ra máu.
Một nắm đấm của Mộ Dịch Thần, đánh gãy mấy cái răng cửa của cô ta.
Nhìn trong đống máu có mấy cái răng nanh trắng bóng, Mộ Uyển Nhu vẫn chưa hết hoảng hồn.
Mộ Dịch Thần này, lực trên tay sao lại mạnh như vậy!?
“Đừng có mà ra vẻ!” Mộ Dịch Thần lạnh lùng thốt lên, “Cô thực sự cho rằng, tôi không dám bắn chết cô sao?”
“Thật đấy thật đấy! Tôi thật sự không có lừa cậu, cho dù cậu cho tôi một viên đạn, tôi cũng thật sự không biết chỗ đó là đâu! Đã thành ra như vậy rồi, tôi còn phải gạt cậu làm gì?”
Mộ Dịch Thần nhếch môi, nhưng mà là cười lạnh.
Cậu đột nhiên giơ tay lên, mở đồng hồ có chức năng định vị GPS, hơn nữa còn gửi cho Vân Thiên Hữu một tin tức theo dõi định vị.
Xe chạy nhanh trên đường.
Tín hiệu của cậu sẽ truyền đến đồng hồ trên tay Vân Thiên Hữu.
Mộ Dịch Thần thu súng.
Mộ Uyển Nhu thấy động tác thu súng của cậu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi bị cậu dọa sợ thiếu chút nữa tiểu ra quần, lúc này Mộ Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, lại còn không nghĩ đến, mình lại thua trong tay một đứa nhóc.
Xe vẫn chạy nhanh trên đường.
Nhưng mà càng về sau, cảnh tượng hiện lên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng.
Xem ra đúng thật là một hơi cực kỳ hẻo lánh!
Mộ Dịch Thần nhìn đồng hồ trên tay một chút, hiện giờ đang ở vùng hoang vu, tín hiệu GPS càng ngày càng yếu.
Quả nhiên Mộ Uyển Nhu không lừa gạt cậu.
Vùng đất hoang vắng như vậy, cho dù cậu muốn định vị, cũng khó mà định vị chính xác!
Mười mấy phút sau, xe dừng lại một chỗ hoang vắng không có người ở.
Mộ Dịch Thần cầm dây trói buộc quanh cổ Mộ Uyển Nhu, giống như kéo chó, kéo cô ta xuống xe.
Mộ Uyển Nhu đột nhiên cảm thấy cổ truyền đến đau đớn, ghìm chặt làm cô ta không thể thở được, lăn xuống xe.
“Dẫn tôi đi!”
Mộ Dịch Thần ra lệnh.
Cậu chỉ cao đến ngực cô ta, cho dù trong tay thằng nhóc này không có súng, cũng có thể dễ dàng làm cô ta rơi vào chỗ chết!
Theo phương hướng Mộ Uyển Nhu chỉ, Mộ Dịch Thần đi đến cửa lớn kho hàng.