"Rốt cuộc mày có thân phận gì?"
Mộ Lâm Phong nhìn Hữu Hữu chằm chằm, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Hữu Hữu ung dung nhàn nhã hỏi lại: "Tại sao tôi lại phải nói cho ông biết?"
"..."
Mộ Lâm Phong ngẩn người, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thật là hung hãn nhỉ?"
Hữu Hữu nhíu mày: "Ông không có tư cách hỏi đến thân phận của tôi."
Trong lòng Mộ Lâm Phong càng kinh ngạc.
Chỉ nghe Hữu Hữu nghiêm giọng nói: "Ngoan ngoãn giao người ra, sau đó mang người của ông rời đi! Nếu không chính ông cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, tôi nhất định phải lấy được người kia! Nếu như ông ngăn cản thì chuẩn bị ăn đạn đi!"
"Thằng nhóc này nói chuyện liều lĩnh thật!"
Lời này vừa dứt, Mộ Lâm Phong lại lo lắng không thôi.
Hữu Hữu không thèm để ý đến ông ta.
Chu Tước đứng sau lưng ông ta không hề nhúc nhích, tay giơ cao khẩu súng, họng súng lạnh lẽo nhắm thẳng ông ta, cứ như thể cho dù ông ta có bất kỳ động tĩnh nào thì viên đạn sẽ lập tức xuyên qua người ông ta.
Mộ Lâm Phong lườm cô ấy một cái, từ góc độ này có thể nhìn rõ quân hàm của đội lính đánh thuê Thiên Thai trên vai cô ấy, lập tức giật mình kinh sợ.
Đội lính đánh thuê Thiên Thai tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên ông ta đã nghe qua.
Nghe nói đây là tổ chức do người của tập đoàn Cự Phong sáng lập, người của đội đều có thực lực vô cùng phi phàm!
Ánh mắt Mộ Lâm Phong nhìn Hữu Hữu không khỏi sâu hơn vài phần.
Rốt cuộc thì thằng nhóc này có thân phận gì?
Sau một hồi yên lặng, khuôn mặt Mộ Lâm Phong hơi nhăn lại, ánh mắt thoáng nhìn Mộ Liên Tước đang đứng cách đó không xa.
Mộ Liên Tước cũng nhìn Mộ Lâm Phong, lập tức thấy được vẻ do dự trên khuôn mặt Mộ Lâm Phong, chứng tỏ ở trong lòng ông ta bắt đầu cân nhắc thiệt hơn rồi!
"Anh hai!"
Mộ Liên Tước kích động run run khóe môi, khàn giọng gọi ông ta: "Anh dẫn em đi theo với, anh không thể bỏ lại em ở đây được!"
Không phải là ông ta sợ chết.
Có những thứ không hiểu rõ thì càng đáng sợ hơn cả cái chết!
Ông ta không biết nếu mình rơi vào tay Mộ Nhã Triết thì sẽ có kết cục như thế nào! Ông ta cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Hơn nữa, ông ta không cam lòng!
Ông ta không cam lòng mình cứ như thế mà thua cuộc.
Mộ Lâm Phong nghe được giọng ông ta thì nhíu mày, đột nhiên nảy sinh cảm giác phiền toái.
Cái người này đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa!
Xem ra tính mạng Mộ Tứ đã được định như vậy rồi, mặc dù Mộ Lâm Phong không sẵn lòng thừa nhận nhưng cũng không thể mạo hiểm tính mạng của mình trên người ông ta.
Ông ta không hề muốn tin rằng thằng nhóc bảy tuổi này lại có thể uy hiếp ông ta, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt này, lại lặp lại lời cảnh cáo của Hữu Hữu, Mộ Lâm Phong cũng không dám đem tính mạng mình ra đặt cược!
Ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao một đứa nhóc lại có thể có thế lực đáng sợ như vậy. Nghĩ đến đây tim lại đập nhanh hơn, sự uy hiếp trong lời cảnh cáo của Hữu Hữu rất rõ ràng, ông ta không dám không tin!
Bởi vì ông ta không dám liều mạng!