…
Buổi sáng chín giờ, bác Phúc đi đến phòng của Sở Hà, chuẩn bị gọi họ dậy, nhưng mà mới đẩy cửa ra, xa xa liền thấy trên giường nằm ba người.
Ông ta giật mình mở to mắt, suýt nữa miệng không khép nổi.
“Ông chủ…?”
Anh ta nằm ở đây từ lúc nào vậy?
Vẫn cứ nhớ rõ đêm qua, lúc ông ta đi đến phòng sách Cố Cảnh Liên vẫn còn chưa ngủ.
Tại sao lại ngủ ở chỗ này?
Bác Phúc trong lúc nhất thời suy tư không ngất.
Động tĩnh của ông ấy khi bước vào trong phòng, lập tức làm cho Sở Hà tỉnh giấc.
Cô ấy nheo lông mày vẫn còn chưa mở to mắt, liền cảm giác bàn tay để trên tay của một người khác.
Cô ấy liếc nhìn qua đó và phát hiện tay của Cố Cảnh Liên đang để trên tay của cô ấy, cô ấy giật mình há nhẹ miệng có chút chưa hồi phục lại tinh thần.
Đây là tình huống gì vậy?
Anh ta…
Vì sao lại để tay lên trên bàn tay của cô ấy?
…
Người đàn ông mở mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, liền mơ hồ nhận thấy có chút gì đó không bình thường.
Lòng bàn tay của anh ấy hình như đang cầm một cái gì đó rất mềm mại và ấm áp.
Ánh mắt của anh ta nhìn lên hướng đôi tay, và nhìn thấy tay của anh ta đang phủ lên bàn tay của Sở Hà, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Khi phản ứng lại anh ấy ngước đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng rất nhanh chóng tự rút tay của mình về!
Cố Cảnh Liên lập tức từ trên giường ngồi dậy, theo bản năng kéo lấy cà-vạt nhưng đầu ngón tay lại móc trúng vạt áo ngủ.
Cậu ấy nheo lông mày ngước đầu lên, nhìn thấy bác Phúc đứng ngay cửa phòng ngủ, giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy?
Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy?
Ông ta nhìn thấy tay của ông chủ để lên trên tay của Sở Hà, không lẽ…
Hai người có tình ý với nhau, tối hôm qua…
Không phải vậy chứ!
Chính giữa còn đang nằm một bóng đèn điện lớn là Tiểu Bảo như vậy!
Nhưng mà hai người cùng nằm trên một cái giường, lại là sự thật không thể chối cãi!
Bác Phúc ý nghĩa sâu sắc đánh giá Cố Cảnh Liên, ông ấy cũng thình lình ý thức được một sự thật.
Ông chủ dạo gần đây có rất ít người phụ nữ khác ở gần.
Từ sau khi Tiểu Bảo ổn định ở gia đình nhà họ Cố, anh ta hình như tuyệt duyên với những người phụ nữ khác rồi!
Mà sau khi Sở Hà ở nhà họ Cố, tình hình như vậy lại ngày một tăng lên, hay là ông chủ…
Ngay lúc bác Phúc tưởng tượng vô số trường hợp, Sở Hà cũng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút xanh xao vỗ vỗ bàn tay, dường như rất bất mãn.
Cô ấy lạnh lùng liếc liếc mắt Cố Cảnh Liên một cái, ánh mắt giống như đang nói không nghĩ tới anh lại là loại người lãng tử như vậy.
Sắc mặt của Cố Cảnh Liên càng u ám!
Anh ấy đem ngọn lửa vô danh trong lòng trút giận lên người bác Phúc.
“Đứng ngơ ra đó làm gì chứ?”
Cố Cảnh Liên lạnh như băng nói: “Còn không đi chuẩn bị bữa sáng?”
Bác Phúc lập tức gật gật đầu, vừa mới xoay người đi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại làm sạch thanh giọng trước.
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn ông ấy: “Bị sao thế?”
“Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi…”
Bác Phúc ngại ngùng giải thích.
Cố Cảnh Liên lạnh giọng nói: “Việc tôi giao cho ông làm đều làm thỏa đáng hết rồi phải không?”
“Chưa…”
“Còn không mau làm đi?”
“Vâng, vâng… Ông chủ bớt giận…”
Bác Phúc nhanh chóng chạy lấy người.
Khí chất lúc ông chủ mới dậy thật sự rất khủng khiếp, ông ta sắp không chịu được.
Tiểu Bảo tỉnh lại, mở to mắt, liền thấy Cố Cảnh Liên và Sở Hà đều đã tỉnh rồi, ngồi ở bên giường, chẳng qua là căn phòng to như vậy, không hiểu sao cái áp suất không khí thấp, làm cho người khác loạn nhịp tim.
Cậu ấy đương nhiên là nhìn sắc mặt đoán được ý, nhưng mà lại nhìn không hiểu tại sao sắc mặt hai người này lại không được tự nhiên!