Cố Cảnh Liên mí mắt bỗng nhiên nhảy rất lợi hại, chờ đến lúc vào phòng Tiểu Bảo, thằng nhóc đẩy anh ấy vào phòng sách, trên bàn để mấy tấm thiệp mời, nói với anh ấy: “Cha viết trước đi!”
Nói xong cậu ấy bỗng nhiên ôm lấy những món đồ chơi yêu thích và gối ôm hướng ra ngoài cửa mà đi.
Cố Cảnh Liên nhìn phía bóng dáng cậu ấy: “Con đi đâu vậy?”
Tiểu Bảo cũng không quay đầu nói: “Không phải con nói rồi sao! Từ hôm nay trở đi, Tiểu Bảo phải ngủ một mình, cho nên Tiểu Bảo phải tới khác phòng ngủ!”
Bác Phúc đã dọn xong phòng khách, trải sẵn nệm.
Cố Cảnh Liên mí mắt nhảy càng lợi hại hơn, trầm giọng nói: “Từ từ đã!”
Lại nghe “Phanh” một tiếng, Tiểu Bảo đã khóa trái cửa lại rồi.
Cố Cảnh Liên còn không phản ứng lại kịp, liền nhanh chóng nhận được “Cùm cụp” một tiếng, giống như là âm thanh cửa thì ngoài khóa ngược lại.
Anh ấy sắc mặt ngẩn ra, lập tức đi tới cửa nhăn lông mày lại nhưng đã thấy cửa thật sự bị khóa trái ở ngoài rồi.
Cậu ấy lại làm trò hề gì đây?
Khóa anh ta ở trong căn phòng này để làm gì?
“Cố Thừa Trạch!”
Ngoài cửa Tiểu Bảo đang ôm gối ngủ nghe thấy giọng nói trầm như vậy, bất chợt không khỏi run rẩy, có chút cảm thấy sợ hãi!
Nhưng suy đi nghĩ lại, vì mẹ cậu ta nhất định phải làm như vậy!
Tiểu Bảo sống chết một phen ôm chặt lấy gối ôm đấm bột nhỏ, hướng về phía trong phòng của Cố Cảnh Liên hô: “Cha, hôm nay cha ngủ căn phòng này nhé! Bởi vì Tiểu Bảo không phải đã nói là phải ngủ một mình sao? Mẹ sợ tối, cho nên nhờ cha ở bên cạnh chung với mẹ nhé! Hi hi hi.”
Nói xong thằng nhóc này nhanh như chớp chạy đi!
“Cái gì?”
Cách một cánh cửa, Tiểu Bảo nói chuyện không rõ tốc độ quá nhanh, anh ấy trong lúc nhất thời không nghe được cậu ấy muốn nói cái gì.
Nhưng mà lúc Cố Cảnh Liên đang nghi ngờ Tiểu Bảo rốt cuộc đang muốn làm gì, cửa của phòng tắm đột nhiên mở ra.
Anh ta theo tiếng nhìn qua đã thấy Sở Hà đang quấn lấy khăn tắm đi ra ngoài, cô ấy vừa bước ra đột nhiên trông thấy Cố Cảnh Liên đứng ở cửa, giật mình đứng lại.
Vừa rồi cô ấy đang tắm, sau khi tắm sấy khô tóc, tiếng của máy sấy tóc che lấp hết những âm thanh ngoài cửa.
Lúc cô ấy vừa bước ra liền trông thấy Cố Cảnh Liên đứng ở cửa, mà Tiểu Bảo lại không biết đi đâu rồi.
Sở Hà có chút cảnh giác nói: “Tại sao anh lại ở đây?”
Cố Cảnh Liên vẫn ung dung xoay người lại, quan sát nhìn cô ấy một cái.
Sở Hà trên người quấn lấy khăn tắm, mới vừa tắm xong, cả thân thể thuần khiết như một miếng ngọc, đẹp đến nổi không giống những thứ bình thường.
Bình thường cô ấy đều là cột cao tóc lên, nhưng mà hiện giờ tóc rủ xuống phủ lên đôi vai, nét nữ tính đậm đà trỗi dậy.
Anh ấy từ trước giờ không có thật sự quan sát cô ấy, lúc này mới phát hiện người phụ này, thì ra vốn dĩ lại đẹp đến như vậy.
Sở Hà thấy anh ta không nói lời nào, lại lặp lại lời nói một lần: “Tại sao anh lại ở đây? Nói đi chứ.”
Câm rồi à?
Cố Cảnh Liên nói: “Cô nói sao?”
Sở Hà lại càng không hiểu ra sao.
Cô nói đi?
Cô ấy nói cái gì.
Làm sao cô ấy biết được?
Chuyện gì đến, ắt sẽ đến.
Cố Cảnh Liên đến chỗ sô pha ngồi xuống, cái này đại khái là biết được ý nghĩ của Tiểu Bảo rồi.
Đây là muốn bắt buộc anh ấy cùng Sở Hà ở chung một phòng mà.
Thằng nhóc này tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng mà nội tâm lại suy nghĩ nhiều vậy, còn có thể nghĩ ra cái loại thủ đoạn này.
Thật sự làm cho anh ấy mở rộng tầm mắt.
Xem ra nói cậu ấy ngốc, là có chút xem thường cậu ấy rồi!
Thằng nhóc này thông minh lắm, còn thích giả nai ngây thơ.
Cố Thừa Trạch, giỏi lắm!
Trong phòng khách, thằng nhóc nào đó đang đắp chăn thình lình hắt xì một cái.
Ô…
Giống như có người đang nói xấu cậu ấy vậy.