“Hai cậu làm xong công việc rồi sao?” Mộ Nhã Triết nói xen vào một câu.
Lục Cận Dự và Khương Thân liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy, đi về văn phòng của mình.
Mộ Nhã Triết nhìn lướt qua thiệp cưới, ném vào trong thùng rác.
…
Biệt thự Minh Thành.
Mạnh Tinh Tuyết ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm một tấm thiệp cưới, mở ra xem, bên trong rõ ràng là ảnh cưới của Mộ Yến Thừa và Tống Ân Nhã, cô ấy nhìn, lại cảm thấy rất chói mắt.
Hôn lễ của Mộ Yến Thừa và Tống Ân Nhã, lửa sém lông mày, cô ấy không chỉ một lần nói ra nghi ngờ với Mộ Yến Thừa, không hiểu vì sao anh ta lại kết hôn với Tống Ân Nhã.
Nhưng mà Mộ Yến Thừa lại cười nói, “Tinh Tuyết, em yên tâm, bây giờ, anh sẽ không để em thất vọng.”
“Vậy thiệp cưới nên giải thích thế nào đây?”
Mộ Yến Thừa chỉ nói một câu, “Đến lúc đó em sẽ hiểu!”
Mạnh Tinh Tuyết nghe được câu đó trong đầu đều là mờ mịt, nhưng mà anh ta nói như vậy, cô ấy vẫn lựa chọn tin tưởng không điều kiện.
Chỉ mong, bây giờ anh ta không để cô ấy thất vọng!
Thật sự không phải cô ấy quá mù quáng, mà vì Mộ Yến Thừa thay đổi, từng chút từng chút, cô ấy đều thấy ở trong mắt.
Từ Yển Thành về thủ đô lâu như vậy, hầu như mỗi tối, Mộ Yến Thừa đều ở cùng cô ấy.
Anh ta nói muốn sắp xếp cho cô ấy ở trong biệt thự dưỡng thai, anh ta liền đem một tòa biệt thự tư nhân của mình sắp xếp cho cô ấy, còn sai năm người hầu và một bảo mẫu, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết nghe theo lời dặn của anh ta, an tâm mà dưỡng thai!
Cô ấy được chăm sóc rất tốt, hai tháng qua, vậy mà tăng lên được năm cân, cô ấy rất khó béo lên, cho dù ăn thế nào, luôn luôn khó mà tăng cân, có thể thấy được không thiếu thứ gì, chi phí ăn mặc, cô ấy được chăm sóc rất tốt.
Không chỉ như vậy, vì sợ cô ấy cô đơn, khi anh ta rảnh rỗi, sẽ mang cô ấy đi dạo khắp nơi.
Công viên, bờ hồ, thậm chí lái ô – tô mang cô ấy đi du lịch ở những nơi thú vị.
So với thờ ơ với cô ấy trước đây, có lẽ là vì thiếu chút nữa mất đi, bởi vậy, đối với cô ấy, Mộ Yến Thừa càng quý quý trọng gấp đôi.
Hóa ra, cảm giác được người ta quý trọng, lại hạnh phúc như vậy.
Mạnh Tinh Tuyết nhắc nhở chính mình, yêu mà nói, có một nửa là đủ rồi, không cần yêu quá sâu, không cần yêu nhiều hơn anh ta, nếu không, đau khổ vẫn lại là mình.
Nhưng mà được tình cảm dịu dàng bao vây lấy, cô ấy hình như lại rơi vào tay giặc một lần nữa.
Mỗi lần khám thai, đều do Mộ Yến Thừa đi cùng, không có ngoại lệ.
Sáng sớm một ngày, khám thai theo thường lệ, Mộ Yến Thừa đặc biệt xin phép rồi, hội nghị buổi sáng không đến được, lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Mạnh Tinh Tuyết có chút xấu hổ nói, “Mỗi lần khám thai anh đều xin nghỉ đi cùng em, không có người phê bình kín đáo anh sao?”
Mộ Yến Thừa nói, “Người khác đi cùng em, anh lo lắng.”
Mạnh Tinh Tuyết nghe xong, trong lòng ngọt ngào, nhếch môi lên, trong lòng giống như pháo hoa nổ.
Đến bệnh viện, Mộ Yến Thừa đỡ cô ấy xuống xe, vào khoa phụ sản, sau khi cùng cô ấy làm kiểm tra các hạng mục, đỡ cô ấy ngồi trên ghế dựa, sau đó nói với cô ấy, “Anh đi xếp hàng lấy báo cáo, em ở chỗ này đợi anh một lát.”
“Dạ!”
Mộ Yến Thừa cười, đưa nước khoáng đã mua cho cô ấy, xoay người đi xếp hàng.
Mạnh Tinh Tuyết yên lặng ngồi trên ghế đợi.