"Có tình yêu thì thế nào chứ? Đúng là tình yêu rất quan trọng, nhưng vật chất là không thể thiếu được!" Vân Thanh Miêu đúng lý hợp tình nói: "Người ta vẫn nói vợ chồng nghèo thì việc gì cũng khổ, tìm đàn ông thì phải tìm người có điều kiện tốt một chút!"
Tương Ngọc cũng nói: "Thi Thi à, cháu xem, Thanh Miêu cũng không còn nhỏ nữa, con bé còn lớn hơn cháu, vậy mà con cháu đã bảy tuổi rồi, con bé còn chưa có đối tượng! Nếu không, hay là cháu giới thiệu cho con bé một người đàn ông tốt?"
Vân Thanh Miêu thẹn thùng, giậm chân một cái: "Mẹ! Mẹ đang nói cái gì thế?"
Mặc dù ngoài mặt tỏ ra hờn dỗi nhưng trong lòng cô ta lại hết sức mong chờ.
Khoan nói đến cái khác, chỉ cần tùy tiện chọn ra một người trong đám bạn bè của Mộ Nhã Triết cũng có thể chọn ra một người có thực lực tương đương.
Nếu như có thể bám lấy một người đàn ông có thân phận cao quý như Mộ Nhã Triết thì cả đời này cô ta chẳng cần lo đến chuyện ăn mặc nữa, sau này sẽ có thể an nhàn hưởng vinh hoa phú quý như Vân Thi Thi rồi!
Vân Thanh Miêu lộ ra bản tính tham lam.
Nhưng Vân Thi Thi lại mỉm cười, nói tiếp: "Muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt cũng không khó, bạn bè của Nhã Triết đều hết sức ưu tú."
"Vậy thì rất tốt!" Tương Ngọc kích động nói: "Thi Thi, cháu hãy giúp thím, nếu như có thể nối sợi tơ hồng, đứng ra mai mối giới thiệu thì càng tốt!"
"Nhưng quan trọng là..." Vân Thi Thi lại chần chừ.
"Quan trọng là cái gì?" Vân Thanh Miêu và Tương Ngọc căng thẳng trừng mắt nhìn cô.
Vân Thi Thi độc miệng nói một câu: "Quan trọng là, em để ý người ta, nhưng chưa chắc người ta đã để ý đến em."
Vân Thanh Miêu bị đả kích, sắc mặt xanh mét, tay nắm chặt lại, không cam lòng cắn môi.
Tương Ngọc có chút xấu hổ, nói: "Thi Thi, sao cháu lại có thể nói như vậy chứ?"
Vân Thi Thi nhíu mày, chậm rãi nói từng chữ: "Đâu phải cô gái nào cũng được người ta để ý đâu. Thứ nhất, người ta xem trọng ngoại hình, muốn nhìn người thuận mắt, ngực lớn, mông cong, thứ hai, người ta muốn người có trình độ văn hóa cao, có bằng cấp, có gia thế tốt, có giáo dưỡng đàng hoàng, nếu không, người ta ưu tú như thế, dựa vào đâu mà nhìn trúng em?"
Tương Ngọc lại không phản bác được, bị Vân Thi Thi nói mấy câu như thế thì mặt đỏ lên, rõ ràng muốn cãi lại nhưng lại nghe Vân Thi Thi nói: "Muốn giữ chân một người đàn ông ưu tú thì không thể chỉ biết ôm lòng ảo tưởng. Nếu như em không đủ xuất sắc mà ánh mắt lại cao như vậy, vừa muốn người đẹp trai lại vừa muốn người ta có gia thế tốt, muốn người ta lắm tiền nhiều bạc, có quyền có thế, một người đàn ông ưu tú như vậy, chẳng lẽ bên người không có ai khác, không có em thì không được sao? Đây cũng đâu phải trong chuyện cổ tích, cho dù em có là cô bé lọ lem được hoàng tử cưới về làm vợ thì cũng là vì em xinh đẹp động lòng người, dịu dàng lương thiện! Thay vì hao tâm tổn trí muốn leo lên cành cao, chi bằng em tự cố gắng để trở thành một cô gái ưu tú đi!"
Nói xong, cô lại tao nhã mỉm cười, gằn từng chữ, nói: "Thanh Miêu, không cần hâm mộ ai cả, hạnh phúc không phải tự nhiên mà tới, hạnh phúc là do mình tự giành lấy."
Nói xong, Vân Thi Thi chậm rãi đưa bát đũa vào bếp.
Ngoài mặt Vân Thanh Miêu vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tức giận khó nén, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, sau một hồi thì thấp giọng bực tức: "Đúng là chả hiểu nổi! Chính mình thì gả cho người có tiền, lại không cho người ta ôm cái suy nghĩ này sao?"
"Trên đời có một loại người không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn mình! Chị Thi Thi chính là loại người như thế thôi!" Vân Cầm Lệ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.