Nhưng, điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua không hỏi.
Mộ Nhã Triết hỏi: "Hữu Hữu, xảy ra chuyện gì? Giải thích một chút."
Không đợi Hữu Hữu mở miệng, người phụ nữ kia liền bắt đầu lảm nhảm: "Còn có thể là chuyện gì? Anh chính là cha Vân Thiên Hữu đi? Anh xem con trai anh đánh con tôi bị thương rồi! Anh xem đi rồi cho chúng tôi một lời giải thích! Cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!"
Mộ Nhã Triết có chút không vui nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, ý lạnh thấm vào lòng người.
"Khi người khác nói mà xen mồm vào không phải là một hành vi không lễ phép sao?"
Người phụ nữ kia bất mãn nói: "Không phải anh muốn hỏi là chuyện gì xảy ra sao? Tôi đây liền nói cho anh nghe!"
"Tôi đang hỏi con tôi, không hỏi bà."
Mộ Nhã Triết vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bà ta, ánh mắt lạnh băng sắc bén giống như dao nhọn: "Cho nên, bà không cần xen mồm vào."
"Anh - -!!"
Người phụ nữ kia tức đến trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nhìn anh, bà ta giận đến mức lập tức quay sang nói với giáo viên: "Cô giáo! Cô xem! Cô xem anh ta đi! Sao anh ta lại không lễ phép vậy!"
Trong lòng giáo viên chủ nhiệm lại oán thầm: Rốt cuộc là ai không lễ phép chứ!
Cha Hữu Hữu vẫn rất bình tĩnh, vừa vào cửa đã khiến cho người ta cảm nhận được phong độ tao nhã lịch sự.
Trái lại mẹ Lâm Phong này lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ vô lễ.
Nhưng trước mặt nhiều người ở đây, cô ta chỉ có thể để những lời đó trong lòng.
Giáo viên chủ nhiệm nén giận nói: "Mẹ Lâm Phong, bà bình tĩnh một chút! Từ nãy đến giờ, Hữu Hữu vẫn chưa nói gì! Không ngại thì để cậu bé kể lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người ở đây, ít nhất cũng nên tôn trọng trẻ con một chút! Hữu Hữu cũng có quyền lên tiếng!"
Người phụ nữ kia nhếch đôi môi đỏ mọng đầy khinh thường, yên lặng nói thầm một câu: "Làm sai còn cần tôn trọng cái gì!"
Giọng nói của bà ta rất nhỏ, nhưng Mộ Nhã Triết lại nghe thấy.
Anh nhìn bà ta, ánh mắt như mũi dao nhọn hoắt đâm vào lòng người, người phụ nữ kia chỉ cảm thấy trên người giống như bị kim đâm, sởn gai ốc, bà ta liếc nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy sắc mặt anh lạnh tanh khiến người ta sợ hãi, sợ tới mức không rét mà run, trong thời gian ngắn cũng không dám lỗ mãng nữa!
Giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn hỏi han: "Hữu Hữu, em nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì! Em cùng cậu ta đánh nhau, cậu ta ngu ngốc không đánh thắng em."
"Tiểu Phong nhà chúng ta không có khả năng giơ tay đánh người!"
Người phụ nữ kia lập tức lên tiếng thanh minh, một tay chỉ thẳng vào cậu, hung tợn nói: "Cô giáo Viên, Lâm Phong nhà chúng tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, ở chung với bạn cùng lớp rất hòa thuận, yêu thương đùm bọc lẫn nhau! Cô xem thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu nói dối gạt người rồi!"
Bà ta vừa dứt lời, Lâm Phong trong lòng liền "oa" lên một tiếng khóc lóc, khổ nhục kế diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Hữu Hữu nhíu mày, cũng không nói thêm gì, khóe môi khẽ nhếch, ý cười vô cùng tà mị, nụ cười này giống hệt cha cậu!
"Không có ra tay?"
Cậu dừng một chút, trầm ngâm trong giây lát thốt ra một câu: "Ồ..., không có ra tay, vậy vết thương trên người tôi là do chó gặm rồi."
"Cậu- - "
Cô giáo Viên lập tức ngăn cậu lại: "Hữu Hữu! Không nên nói lung tung."
"À...." Hữu Hữu nhún vai, dáng vẻ ngoan ngoãn, im lặng không nói gì.
Cậu vốn không muốn chấp nhặt với một thằng nhóc.
Dù sao, cậu ra tay, cậu thừa nhận.
Người khác không thừa nhận là chuyện của người ta, không liên quan đến cậu.