“Cha, đây là cái gì nha?”
Mộ Nhã Triết giải thích cho cậu: “Đây là đồng hồ đeo tay thông minh, có thể trò chuyện, chỉ đường, còn định vị GPS, ừm...con xem, đây chính là nút báo nguy.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà dịu dàng, đầy từ tính.
Cơ thể Tiểu Dịch Thần thoải mái dựa vào Mộ Nhã Triết, chìm trong sự giải thích dịu dàng của anh.
Trong phòng sách, thoang thoảng ấm áp.
Tiểu Dịch Thần nhanh chóng học xong toàn bộ chức năng của đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ này được thiết kế khác lạ, thực ra ngoài những chức năng kể trên còn chứa một ít ứng dụng nhỏ, với trẻ con đang ở tuổi này mà nói, vô cùng hữu dụng.
Có điều, nếu Mộ Nhã Triết biết, chiếc đồng hồ này là một trong những sản phẩm do Vân Thiên Hữu thiết kế, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Chơi thật vui! Hì hì...”
Tiểu Dịch Thần đeo đồng hồ lên tay, lắc cổ tay trước mặt Mộ Nhã Triết, dương dương đắc ý nói: “Cái đồng hồ này có thể sánh ngang với đồng hồ của cha đúng không?”
“Ừ.” Mộ Nhã Triết cười khẽ.
Cậu nhóc nở nụ cười má lúm hồn nhiên hiếm thấy, nhìn sự thỏa mãn của cậu nhóc, môi anh không khỏi cong lên, tâm tình vui sướng.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.” Anh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng in lên trán cậu một cái hôn.
Gương mặt Tiểu Dịch Thần đỏ lên, cũng ôm chầm lấy vai Mộ Nhã Triết, hôn lên mặt anh: “Cảm ơn cha nha!”
“Ngày mai muốn sinh nhật như thế nào?”
Tiểu Dịch Thần lặng lẽ suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Muốn đi công viên trò chơi.”
“Công viên trò chơi?”
“Ừ! Thung lũng cổ tích đó! Nghe nói chơi rất vui, cha có rảnh không?”
Mộ Nhã Triết im lặng một lát, trong đầu hiện lên lịch trình ngày mai, có chút tiếc nuối nói: “Ngày mai, cha có rất nhiều cuộc họp.”
Tiểu Dịch Thần buồn bã cúi đầu.
“Ngày mai, để mẹ đi cùng con được không?”
“Không đâu.” Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần rầu rĩ nói: “Con chỉ muốn cha dẫn con đi chơi...”
“Ngoan, cha rất bận, lần tiếp theo được không?” Mộ Nhã Triết kiên nhẫn dỗ dành cậu, trong giọng nói lộ sự hổ thẹn và tự trách.
Ngày mai có một cuộc họp vô cùng quan trọng, dứt không được.
Tiểu Dịch Thần tủi thân nhìn anh, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, rốt cuộc thỏa hiệp.
Cậu không phải một đứa trẻ ương ngạnh.
Mặc dù gật đầu thỏa hiệp, nhưng không có nghĩa là trong lòng cậu không mất mát.
Sinh nhật cô đơn như vậy, không phải một hai lần.
Cậu rất muốn cùng cha đi đến công viên chơi nha.
Chơi thuyền hải tặc, chơi vòng xoay ngựa gỗ, tuy trong mắt cậu những trò chơi ấy không có sức hấp dẫn quá lớn, nhưng nếu có cha đi cùng thì nhất định sẽ rất thú vị! Chơi sẽ rất vui.
Cha bận, cậu có thể hiểu.
Quản lý công ti lớn như vậy, không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh để chơi cùng cậu.
Nhưng cậu không tham lam, chỉ hi vọng khi sinh nhật, cha có thể bớt chút thời gian cho cậu, một ý nghĩ như vậy, lại là hy vọng xa vời!
Trong lòng Tiểu Dịch Thần hơi khó chịu.
Nhưng dù khó chịu, cũng không thể hiện trên mặt.
Làm cha, không thể tinh tế tỉ mỉ như người mẹ.
Từ góc độ này mà nói, có thể Vân Thiên Hữu hạnh phúc hơn Tiểu Dịch Thần.
Ít nhất mỗi lần sinh nhật của Vân Thiên Hữu, Vân Thi Thi sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng.