Cô gái hơi nghẹn lời, lúng ta lúng túng nói, "Vì sao một chuyện vui vẻ hạnh phúc như vậy bị cô nói như là rất bi thảm?!"
"Có thể không bi thảm sao?"
Sau này nếu như bị anh bắt nạt, thì là bắt nạt danh chính ngôn thuận rồi!
"Người đàn ông như vậy kết hôn với cô, cô phát tài rồi còn gì. Không phải kết hôn là mộ phần tình yêu sao? Vậy cô có biết không kết hôn gọi là gì không?"
Vân Thi Thi hiếu kỳ nói: "Cái gì?"
"Không kết hôn là phơi thây hoang dã!"
Vân Thi Thi bị cô ấy chọc cười: "Ý của cô là, tôi còn phải mang ơn?"
Cô gái cười cười, còn định nói gì đó, ánh mắt lại bỗng nhiên nhìn ra phía sau của cô, ngạc nhiên hơi hơi ngưỡng mặt lên.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lạnh lẽo sau lưng, đờ đẫn quay đầu, chỉ thấy chẳng biết lúc nào Mộ Nhã Triết đã đứng sau cô, lành lạnh quan sát.
"Nói chuyện thật vui vẻ?" Mộ Nhã Triết ngồi xuống cạnh cô, chân mày nhướng lên.
Vân Thi Thi không khỏi rùng mình một cái, "Có sao không!"
Hình như cô chưa nói bậy về anh mà?
Trọng điểm là đây.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô, sắc mặt không tốt hỏi: "Em cảm thấy, kết hôn với anh là đi vào mộ phần?"
Vân Thi Thi lắc lắc đầu.
Cô gái rất vui vẻ vươn tay ra với anh, ngắt lời bọn họ, vui vẻ nói, "Xin chào! Anh đẹp trai này ~!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn thoáng qua cánh tay duỗi ra cô, yên lặng buông mắt, nhàn nhạt nói, "Chúng ta có quen không?"
Bị người ta hắt vào đầu một chậu nước lạnh, nhiệt tình bị dập tắt hết trong nháy mắt.
Cô phẫn nộ thu tay về, rút vào khuỷu tay người đàn ông nhà mình, yên lặng nghĩ muốn: Trách không được con gái người ta không muốn gả cho anh! Hung dữ như thế! Hóa ra là bức hôn thật!
Hình như là vì Mộ Nhã Triết ngồi bên cạnh, lưng Vân Thi Thi thẳng tắp, sống lưng như cán bút, giống học sinh tiểu học năm nhất lần đầu tiên vào lớp, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, không nhúc nhích.
Mộ Nhã Triết ôn hoà liếc cô một cái, có thâm ý lấn đến gần bên tai của cô, giọng nói mềm nhẹ đến kì lạ, "Có phải em hết sức không muốn kết hôn với anh không?"
Giọng nói dịu dàng quá đáng, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Vân Thi Thi hơi hơi ngẩn ra, trái tim run lên.
"Em..."
"Trả lời anh!"
Vân Thi Thi lập tức ngẩng đầu, có nề có nếp trả lời, "Bằng lòng! Đương nhiên bằng lòng!"
"Thật chứ?"
"Tuyệt đối phát ra từ tim gan!"
Đoạn đối thoại của hai người hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.
Mọi người tò mò nhìn bọn họ, cảm thấy đôi vợ chồng mới rất thú vị.
Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt, lạnh lùng nói, "Vậy thì đừng để anh lại nhìn thấy khuôn mặt em như bị ép hôn."
Mặt bị ép hôn...
Vân Thi Thi buồn bực sờ sờ miệng mình, thừa nhận mình suýt nữa bị từ này làm nghẹn chết.
Chẳng lẽ mặt cô lúc này rất khó nhìn sao?
Đội ngũ tiến hành theo chất lượng, đến phiên bọn họ rất nhanh.
Vân Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, Mộ Nhã Triết đã nắm chắc cổ tay cô, cơ hồ là một đường kéo cô tới chỗ đăng ký.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy mình đã say, lại nhìn Mộ Nhã Triết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, trên mặt không biểu cảm, tân hôn vui sướng cũng được, hay là thất vọng cũng được.
Vì sao anh luôn luôn bình tĩnh như thế?
Người phụ nữ đăng ký cho bọn họ lấy hai tấm thẻ chứng minh nhân dân, hộ khẩu, thu phí.