Cung Thiếu Ảnh ở lĩnh vực khác cũng có đầu tư, trong tay ông nắm giữ quyền khai thác dầu mỏ của rất nhiều quốc gia Trung Đông, hơn nữa ở Phi Châu cũng có mấy tài nguyên khoáng sản tư nhân.
Đem khoản tiền lời này đầu tư vào lĩnh vực khác, lại vì Tập Đoàn Cụ Phong góp một viên gạch.
Bởi vậy, chủ quản lĩnh vực vũ khí thật sự, không ai sánh kịp Cung Kiệt, anh là chỉ huy trưởng của Tập Đoàn Cụ Phong, mới đầu, chính là người phụ trách khu vực Bắc Mĩ, hiện giờ, Cung Thiếu Ảnh đem khu vực Châu Phi gộp vào danh nghĩa của anh rồi.
Bởi vậy, địa vị của Cung Kiệt ở Tập Đoàn Cụ Phong, tương đương với hai cánh tay của Cung gia, quyền lợi hiển hách.
Cung gia ở mặt ngoài rất hòa hợp, nhưng mặt biển tĩnh lặng, cũng giấu kín rất nhiều lục đục với nhau.
Nhưng đối với Cung Kiệt mà nói, những thứ lừa gạt nhỏ nhặt rẻ tiền này, căn bản anh không để vào mắt.
"Cậu."
"Ừ."
"Cậu đã sớm phát hiện dọc theo đường đi có người ở theo dõi sao?"
"Lúc đi ngang qua vịnh Nam Loan ở Lục Giáp, cậu đã phát hiện." Cung Kiệt nói: "Đừng tưởng rằng đây chỉ là một con tàu chở hàng, mặt trên được trang bị Rađa cùng quân đội. Hỏa đạn dược, đều là được toàn bộ thế giới thừa nhận trước tiên. Với chút trang bị ICPO đó muốn không kinh động đến tình hình của ta, chặn được hàng của ta, quả thực si tâm vọng tưởng."
Đợi cho người của ICPO đều đi rồi, Cung Kiệt phái người đem hàng hóa giao cho Dimon, ôm Hữu Hữu lên thuyền, hướng về tổng bộ Tập Đoàn Cụ Phong.
Trải qua một đêm, khi Hữu Hữu tỉnh lại, ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp mọc, trời tờ mờ sáng.
Cậu hơi kinh ngạc, cậu nhớ rõ lúc mình ngủ đã là rạng sáng, sao bây giờ tỉnh lại vẫn là rạng sáng?
Hay là, cậu đã ngủ một ngày một đêm?
Hữu Hữu ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn lướt qua, mới đột ngột tỉnh ngộ.
Giống như ngồi máy bay xuất ngoại, trong quá trình máy bay bay xuyên qua đại dương thì cũng vượt qua múi giờ, dẫn đến lệch múi giờ.
Mỗi cách một đoạn thời gian, thuyền viên đều điều chỉnh đồng hồ, mỗi vượt qua 15 kinh độ, liền phải vặn chậm lại một giờ.
Như vậy tính ra, cậu vừa vặn ngủ tám giờ.
Hữu Hữu ưỡn người, thay đổi quần áo rời khỏi phòng, đi đến trên khoang thuyền, vào nhà ăn, chuẩn bị bánh mì cùng sữa, Hữu Hữu ăn xong bữa sáng rồi đi tới trên boong tàu, Cung Kiệt tựa vào tay vịn trước mặt, dựa vào lan can nhìn ra xa.
Hữu Hữu đi ngang qua, thấy cậu giơ kính viễn vọng, tò mò nói: "Cậu, cậu đang nhìn cái gì thế?"
Cung Kiệt bế cậu đứng lên, đem kính viễn vọng đưa cho cậu, nói: "Cháu xem xem."
Hữu Hữu nhận kính viễn vọng, nhìn về phía màn ảnh, đã thấy cuối tầm mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ từ từ tới gần.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trên đảo nhỏ có một tòa lâu đài rộng lớn, canh gác nghiêm ngặt, khí thế kiêu ngạo.
Sở dĩ nói là khí thế kiêu ngạo, là bởi vì trên đỉnh tòa lâu đài, không ngừng phát ra vài tuyến bức xạ màu đỏ, giây tiếp theo, mấy chiếc phi cơ trực thăng từ từ bay lên, hướng về một đảo nhỏ khác bay đi.
"Nơi đó chính là tòa lâu đài Cung gia."
"Tòa lâu đài..."
Hữu Hữu mặc dù nghe nói Cung Thiếu Ảnh ở trong một tòa lâu đài, nhưng khi tận mắt được nhìn thấy tòa lâu đài này thì trong lòng vẫn không tránh khỏi nỗi kinh sợ khó hình dung được!
Tòa lâu đài mang phong cách điển hình thời Trung Cổ, được xây dựng trong thời kỳ văn hóa phục hưng, nhà hình trụ, nóc nhà hình nón của tòa tháp điển hình, bên trong có 109 gian phòng được trang hoàng lộng lẫy. Toà tháp thần bí, nhẩm tính dài đến 390 thước, vườn hoa nhà kính cổ điển trang nhã cùng với vườn hoa xinh đẹp rộng đến mười mẩu.
Tòa lâu đài này là do Cung Thiếu Ảnh bỏ tiền ra mua, rồi còn chuyển cả lâu đài đến hòn đảo này.