Hơn nửa tiếng sau, người nhà họ Tống chậm rãi lái ba chiếc xe đến.
Chậm rãi, đúng là chậm rãi, ngay cả xe công vụ cũng sử dụng rồi.
Phục vụ sinh thấy người đến, vẻ mặt đau khổ mở cửa, vừa muốn mở miệng khách khí nói đã đóng cửa, đã thấy người đàn ông đối diện đi tới nhìn có chút quen mắt, nhưng mà không có liếc mắt một cái liền nhận ra.
Sửng sốt vài giây, cô ta vẫn lễ phép nói: “Vị tiên sinh này, đã đến giờ chúng tôi đóng cửa rồi…”
Nói được một nửa, lập tức bị cửa hàng trưởng kéo qua.
Cô ta không nhận ra, nhưng cửa hàng trưởng liếc mắt một cái liền nhận ra rồi.
Người đàn ông này, không phải là thị trưởng của thủ đô sao?
Rốt cuộc gió như thế nào, có thể thổi tới một nhân vật lớn như vậy?
Tống Chính Quốc vừa mới bước vào cửa hàng, liền phất phất tay, mấy vệ sĩ ở phía sau ngay ngắn trật tự đi vào cửa hàng, lập tức đuổi như đuổi ruồi bọ, đuổi tất cả nhân viên và cửa hàng trưởng ra bên ngoài cửa.
Mọi người nhao nhao kêu khổ thấu trời.
Trên người bọn họ chỉ mặc đồng phục đơn giản, bên ngoài trời rét lạnh, âm mấy độ, vài người ôm lấy thân thể, lạnh run, nhìn chăm chú xe công vụ, giận mà không dám nói gì rồi!
Chết tiệt!
Hôm nay quả thực là xui tám đời, chọc vào người không nên dây. Cực khổ làm ăn, còn lo lắng đắc tội người nào đó…
Đợi bọn họ dọn sạch xong, lúc này Tống Chính Quốc và Tống Vân Tích dựa vào chỉ dẫn của Giang Khởi Mộng tìm được ghế lô, mới vừa mở cửa, liếc mắt liền thấy Tống Ân Nhã ngồi trước mặt bàn, cả người thất hồn lạc phách, giống như chịu đả kích, mất hồn mất vía.
Giang Khởi Mộng vừa định tới nghênh đón, đã bị Tống Chính Quốc dơ tay ngăn lại.
“Đứng qua một bên đi!”
Nửa đêm bị quấy nhiễu, vốn mang theo tức giận rời giường, lúc này thấy người phụ nữ này còn muốn bảo vệ con gái mình, ngữ khí của Tống Chính Quốc tất nhiên sẽ không tốt.
Ông ta lập tức đi tới, mãi đến khi đi đến bên cạnh Tống Ân Nhã, dừng chân lại, không mở miệng gọi tên cô ta, trực tiếp xách áo cô ta, ngoan độc cho cô ta một bạt tai!
“Bốp - -” một tiếng, sấm chớp rung chuyển!
Thế cho nên ở trong ghế lô nhỏ, cái tát này tràn ngập tiếng vọng vang dội.
Tống Ân Nhã bị tát một cái ngã xuống ghế sofa, xụi lơ ở bên cạnh, vẻ mặt vô cảm ngồi dậy, ngẩng đầu.
Giang Khởi Mộng đau lòng, nhưng cũng không dám nói cái gì, chỉ lo lắng đứng ở một bên.
Tống Ân Nhã vốn khóc lóc một lúc lâu, khóc cho đến khi cổ họng khàn khàn, lúc này rốt cuộc mới dừng lại!
Nhưng mà khóc thì khóc, cả người vẫn vô tri vô giác, mãi đến khi Tống Chính Quốc mang người đến, cô ta không hề phát hiện, ngồi yên như cũ, không có bất luận phản ứng gì!
Nhưng bị Tống Chính Quốc tát một cái, ánh mắt cô ta phức tạp, trong lúc này không có phản ứng kịp, bò từ ghế sofa dậy, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cái đầu cũng chấn động!
Mãi đến khi tầm mắt khôi phục tiêu cự, cô ta tập trung nhìn, mới phát hiện Tống Chính Quốc đến đây, sau đó phản ứng kịp, cái tát vừa rồi rốt cuộc do người nào ra tay!
Cô ta có chút hoảng hốt cúi đầu, sờ sờ đôi má nóng rát, nước mắt lập tức lại không kiêng nể gì chảy ra, tuyến lệ vốn đã khô cạn, lại càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt ẩn ẩn cảm giác đau đớn, đau đớn giống như bụng bị vặn chặt…