Vân Thi Thi không khỏi sinh ra ảo giác.
Giống như mình là Hoàng thái hậu tôn quý vậy!
Mà Mộ đại nhân mạnh mẽ vang dội, phất tay hô mưa gọi gió trong lời đồn, lại hóa thân thành nô tài nhỏ trung thành và tận tâm!
Nghĩ tới đây, cô bị suy nghĩ của mình làm cho tức cười, nhịn không được cười ra tiếng.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vuốt mũi của cô một cái: "Người phụ nữ ngốc, cười cái gì?"
"Không có gì!"
Vân Thi Thi vội vàng thu lại tươi cười.
Ngàn vạn không thể cho anh biết cô đang nghĩ cái gì, nếu không, anh có thể giày vò cô tới chết không?
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, nhìn ánh mắt bỡn cợt của cô, không cần suy nghĩ cũng biết, đại khái lại đang thầm nghĩ gì đó!
Anh cười, nhịn không được hôn nhẹ lên gương mặt cô.
Trong lòng không khỏi giận một câu: Người phụ nữ khiến người ta vừa yêu vừa hận này!
Trong phòng vệ sinh có máy sấy, anh ôm cô vào lòng, sấy khô một nhánh một nhánh tóc của cô.
Trong lòng Vân Thi Thi len lén vui vẻ.
Người đàn ông này, bình thường nhìn trong veo lạnh lùng ngạo mạn, cao không thể chạm, nhưng có những lúc, trước mặt cô, vẫn rất có kiên nhẫn.
Trong lòng cô cảm khái vô hạn, đối xử đặc biệt như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Một đường ôm cô về giường, Vân Thi Thi vội vàng hỏi: "Khi nào thì em có thể xuất viện đây?"
"Muốn ra viện rồi hả?"
Mộ Nhã Triết lườm cô.
Vân Thi Thi gật đầu như giã tỏi: "Muốn chứ, đương nhiên là muốn. Nằm hai ngày trong bệnh viện, sắp mốc meo rồi! Vừa nằm xuống, em cảm thấy tay chân cũng sắp thoái hóa rồi!"
"Em mới vừa hạ sốt, lại ở một đêm."
"Không cần mà!" Vân Thi Thi làm nũng, ôm lấy cánh tay của anh, mềm mại nói, "Mang em về nhà, có được không? Em không muốn nằm viện đâu!"
Một câu "Mang em về nhà" này, trực tiếp đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng anh.
Mộ Nhã Triết không khỏi giật mình trong khoảng khắc, trong nháy mắt, được ấm áp vô tận vây quanh!
Về nhà...
Môi mỏng của anh hơi hơi cong lên, không khỏi vẽ nên độ cung mỉm cười.
"Được. Anh mang em về nhà!"
"Dạ!"
Vì thế, Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi hoàn thành thủ tục xuất viện cho cô.
...
Bệnh viện tư nhân Mộ thị ở đoạn đường tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố, bởi vậy, nhìn xung quanh, là cao ốc thương nghiệp phồn hoa.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đi ra cổng lớn bệnh viện, do cậu dẫn đường, hai bánh bao nhỏ một trước một sau đi về phía trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi, Hữu Hữu đi tuốt đằng trước, mà Tiểu Dịch Thần lại đi ở phía sau, thường thường vụng trộm đánh giá khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ của Hữu Hữu, tâm trạng hôm nay của cậu hình như không tệ, ít nhất, đáng quý, không thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ băng lãnh như trước kia.
Đại để là Vân Thi Thi hạ sốt, tâm trạng của cậu cũng theo sát mà chuyển tốt.
"Hữu Hữu!"
Tiểu Dịch Thần ở phía sau kêu một tiếng.
Hữu Hữu mỉm cười quay đầu, "Có việc gì?"
Thấy trên mặt cậu mang cười, Tiểu Dịch Thần cũng kìm lòng không lộ ra lúm đồng tiền: "Em đi nhanh như vậy để làm chi?"
"Là anh đi quá chậm đó." Hữu Hữu nói, tiếp tục quay đầu đi về phía trước.
Chỉ là tựa như, bước chân của cậu đã chậm hơn.
Tiểu Dịch Thần đuổi theo cậu, sóng vai đi tới cùng cậu.
Cúi đầu, thấy bàn tay nhỏ bé của cậu đong đưa trong vạt áo, Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên nói: "Hữu Hữu..."
"Ừ? Lại thế nào rồi?"
Trong mắt Hữu Hữu có ý giận dữ.
"Anh có thể nắm tay em không?" Tiểu Dịch Thần thật cẩn thận hỏi, trên mặt để lộ thẹn thùng mong đợi.
Hữu Hữu giật mình, lập tức lập tức từ chối: "Không được."
"Vì sao chứ vì sao chứ? Nắm tay cùng đi không được sao?" Tiểu Dịch Thần không cam lòng nói.