Lý Mộng Kỳ vừa nghe thế, nhất thời hỗn loạn.
Cô ta còn tưởng rằng, đây chỉ là một người mới trong giới thời trang, nhất định sẽ không dám làm lớn chuyện gì, lại không nghĩ tới, tư thái người này mạnh mẽ như vậy, không có ý định nhún nhường chút nào, cũng không định để lại chút mặt mũi nào cho cô ta, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo lập tức trầm xuống.
Vân Thi Thi vừa nói vừa muốn quay đi mời người của ban tổ chức đến kiểm tra lại chỗ ngồi, cô ta thấy thế liền đứng ngồi không yên.
Nơi này là tuần lễ thời trang Milan, nơi các tên tuổi khắp nơi tụ tập đấy.
“Xem như cô lợi hại!”
Lý Mộng Kỳ còn chưa ngu đến độ, muốn ở trường hợp như thế này mà tự rước nhục vào thân, tự gây ra chuyện mất mặt cho mình. Vì vậy, ánh mắt hung hăng lườm Vân Thi Thi một cái sắc lẻm, lại cố làm ra vẻ thanh tao đứng dậy, không nói một lời, nhanh chóng rời khỏi đó.
Vân Thi Thi lặng lẽ cảm thán trong lòng.
Người không biết xấu hổ thật là nhiều, đánh xong một người lại tới một người.
Trước kia thì có một Lâm Chi, hôm nay lại mọc ra một Lý Mộng Kỳ, mấy ngày nữa, không biết còn phải đối mặt với bao nhiêu khuôn mặt khiến người ta chán ghét đây.
Vân Thi Thi thở dài ngồi xuống ghế.
Trước khi chương trình bắt đầu, đại diện thương hiệu bắt đầu đi vào.
Hàn Ngữ Yên và Cố Tinh Trạch người trước kẻ sau đi vào.
Với tư cách thương hiệu đối tác được mời tới bởi Louis Vuitton, Hàn Ngữ Yên mặc một chiếc váy sang trọng, còn Cố Tinh Trạch là đại diện thương hiệu duy nhất tại khu vực Trung Quốc của Louis Vuitton, chỗ ngồi được sắp xếp ở bên phải Vân Thi Thi.
Khi Cố Tinh Trạch đi vào, trông thấy lễ phục trên người Vân Thi Thi, trong mắt vốn là mong đợi, lúc này lại như thể bị hắt cho một chậu nước lạnh vậy.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô một cái.
Vân Thi Thi mỉm cười gật đầu với anh ta.
Cố Tinh Trạch không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Thi Thi, lễ phục anh tặng cho em, em không thích à?”
Vân Thi Thi hơi giật mình, ngay sau đó có chút áy náy nói: “Lễ phục này, là Tần Chu nhìn trúng, để cho em mặc đi thảm đỏ tại tuần lễ thời trang. Lễ phục anh đưa, em để mặc lúc tham gia dạ tiệc…”
Càng nói, tròng mắt Cố Tinh Trạch càng ảm đạm.
Anh ta lắc đầu, giọng nói rất thấp: “Ừ… Không sao, không cần giải thích. Em mặc bộ này, thực sự là rất đẹp.”
Nhưng dù nói thế, sự cô đơn trên mặt anh ta vẫn không thể nào che dấu được.
Vân Thi Thi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi… Em đã phụ ý tốt của anh…”
“Không sao, em không cần nói xin lỗi.”
Cố Tinh Trạch khẽ mỉm cười, thấy tóc cô hơi bị rối, nên đưa tay luồn vào mái tóc bên thái dương cô, vén tóc ra sau tai.
Hành động thân mật này, vừa hay thu hút toàn bộ ánh đèn flash chớp nháy của toàn trường.
Lúc Hàn Ngữ Yên đi vào, cũng bị một thân lễ phục xa hoa cổ điển của Vân Thi Thi làm cho sững sờ.
Thật là đẹp…
Làm cho những người đẹp khác không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù tạo hình hôm nay của cô ta, cũng hết sức cao quý tao nhã, nhưng so sánh với một góc của Vân Thi Thi, lại không khỏi cảm thấy kém cỏi hơn nhiều!
Thấy vậy, vì để tránh ở gần mà bị so sánh với Vân Thi Thi, cô ta liền đổi vị trí với người khác.
Đây chính là phương diện Lâm Chi còn kém xa Hàn Ngữ Yên.
Ở khía cạnh này, Hàn Ngữ Yên cực kì biết tiến biết lùi.
Cô ta sẽ không ngu đến mức muốn ngồi cùng một người sẽ tranh giành hào quang với mình, đây là điều cần tránh nhất!
Cũng sẽ không cho Vân Thi Thi cơ hội này.
Tần Chu ngồi ở sau lưng Vân Thi Thi, thấy một màn như vậy, cười “phì” một tiếng, rỉ tai với Vân Thi Thi: “Thi Thi à, cô thật sự là sát thủ chụp ảnh chung đấy.”