Chuyện gì đến cứ để nó đến, không ngại thuận theo tự nhiên.
Hữu Hữu lẳng lặng nằm xuống giường, lạnh lùng nói: “Chú không cần phải canh chừng tôi, tôi chẳng trốn đi đâu.”
Cung Kiệt bỗng trố mắt nhìn, kinh ngạc với sự điềm tĩnh của cậy, nhưng lập tức, anh nở nụ cười, đứng lên nói: “Vậy cháu hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai trở về nhà.”
Nói xong, anh đi khỏi phòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Hữu Hữu nhắm hai mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ.
…
Cùng lúc đó, Mộ gia, Vân Thi Thi đứng ngồi không yên, trở về phòng ngủ, trằn trọc mãi, ngủ không yên giấc, trong lòng cứ xốn xang.
Cung Kiệt báo tin rằng đã trên đường đưa Hữu Hữu trở về nhà, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng cô cứ mãi bồn chồn, kích động, rồi lại lo lắng bất an.
Cô lo cho Hữu Hữu, càng lo cho Tiểu Dịch Thần, nó một mình ở lại trên đảo, hẳn là phải cô đơn lắm.
Ban đầu, cô có thế nào cũng không đồng ý với phương án này!
Cứ vậy mà làm thì Hữu Hữu sẽ trở về, còn Tiểu Dịch Thần thế nào đây?
Chẳng lẽ phải thay thế Hữu Hữu, ở lại trên đảo kia?
Nghe nói, trên đảo đó, ngoại trừ một tòa lâu đài thật to, thì không còn gì cả, gần như cô lập khỏi thế giới. Tiểu Dịch thần có thấy cô đơn không?
Chỉ cần tưởng tượng Tiểu Dịch Thần một thân một mình ở lại trên đảo, Vân Thi Thi cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy làm như thế, đối với Tiểu Dịch Thần là không công bằng.
Cảm thấy Mộ Nhã Triết nhẫn tâm.
Nhưng mà, lại nói về Tiểu Dịch Thần, cậu chẳng qua là tạm thời thay thế Hữu Hữu, không có nghĩa là vĩnh viễn không thể về được.
Việc cấp bách trước mắt là đưa Hữu Hữu về, mau chóng hồi phục trí nhớ cho cậu, sau này, mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả.
Còn nếu Hữu Hữu tiếp tục sống trên đảo đó, sau này, mọi chuyện đều không thể tiến triển thuận lợi được.
Lúc đó, Vân Thi Thi mới miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi Tiểu Dịch Thần rời đi, Vân Thi Thi ôm con ngủ một đêm. Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy mẹ, vì lần này đi sẽ rất lâu, không biết bao lâu mới trở về được, khó tránh khỏi có chút không đành lòng.
Trước lúc sắp chia tay, Tiểu Dịch Thần không dám nán lại lâu, vội vàng rời đi, sợ sẽ tăng thêm nước mắt mà thôi.
Hiện giờ, Hữu Hữu đã trên đường về nhà, nhưng không hiểu sao, cô lại có chút bất an.
…
Hai ngày sau, thuyền neo tại cảng.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đã đứng chờ ở cảng từ trước. Khi Cung Kiệt ôm Hữu Hữu đi xuống thuyền, Vân Thi Thi từ xa đã nhìn thấy, cùng Mộ Nhã Triết liền kích động chạy đến đón, còn chưa đến gần, mà nước mắt đã chảy rồi!
Hữu Hữu trông thấy trong đám đông, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, ánh mắt cậu liền chú mục nhìn vào anh ta, nhưng rồi lại lãnh đạm rời mắt đi.
Nhưng khi ánh mắt cậu trông thấy Vân Thi Thi, thấy đôi mắt đỏ hoe của người ấy, đang hướng về mình, không hiểu vì sao, tim cậu lại loạn nhịp.
Hữu Hữu chẳng hiểu sao lại giật mình, ngạc nhiên với phản ứng kỳ lạ của bản thân…
Vân Thi Thi đi đến trước mặt cậu, ôm lấy khuôn mặt, nhìn qua nhìn lại, là Hữu Hữu thật rồi, nhưng cô vẫn còn chưa tin vào mắt mình.
Cô ngờ rằng không biết chính mình có đang nằm mơ không.
Cho đến khi cô xoa xoa mặt cậu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thật sự, lúc này cô mới xác nhận rằng đây không phải là mơ!
Vân Thi Thi ôm chặt cậu vào lòng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, dừng lại trên vai cậu, run run hỏi: “Hữu Hữu, có thật là con không?”