Nếu để Khổng Tiểu Thiến biết việc cô ấy giở trò sau lưng, vậy thì không tốt chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì, Thi Thi tin tưởng cô ấy như thế, còn xem cô ấy như bạn thân, giờ, nếu làm thế cô ấy chẳng khác gì đồ bỏ đi…
Lương tâm cô không cho phép!
Mộc Tịch theo trí nhớ mơ hồ, chậm rãi chạy xe đến trước cửa một căn biệt thự, ấn chuông cửa, đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra đón.
Chẳng lẽ không có ai ở nhà? Hay cô ấy nhầm chỗ rồi?
Chắc là không có ai ở nhà rồi!
Vậy giờ phải làm sao?
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, Thi Thi sẽ thế nào đây?
Nhớ đến gương mặt giận dữ đáng khinh của Lý Lương Đống, Mộc Tịch rùng mình mấy cái.
Mới nghĩ đến thôi mà Mộc Tịch đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, cô ấy chợt nhớ đến Mộ Nhã Triết.
Lấy điện thoại di động ra, cô lại quên một điều, cô không có số của anh.
Mà cả số của thư kí cô cũng không có. Thảm rồi…
Mộc Tịch bỗng nghĩ ra một cách, cô ấn số của bàn tổng bí thư bên tập đoàn Đế Thăng, rồi nhờ liên kết điện thoại với bàn thư kí của Mộ Nhã Triết, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói cung kính của vị thư kí: “Alo, thư kí tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng xin nghe, cho hỏi…”
Mộc Tịch lập tức cắt ngang: “Tôi muốn gặp Mộ Nhã Triết!”
Thư kí: “Dạ…”
Thư kí lập tức tắt điện thoại, thư kí nghĩ Mộc Tịch là một phụ nữ điên khùng nào đó, rãnh rỗi gọi điện để chọc phá tổng giám đốc.
Mộc Tịch trợn mắt nhìn điện thoại, hình như có hơi quá đáng, sao lại cúp ngang điện thoại như thế?
Thái độ phục vụ gì đây! Cô ấy nhất định phải kêu Mộ Nhã Triết trách mắng cô thư kí này mới được.
Vì thế, cô ấy nhẫn nhịn gọi lại một lần nữa, nhưng cô thư kí kia dập máy y như đợt trước, Mộc Tịch kiềm nén cơn giận dữ đang dâng trào, gọi lại lần nữa, lần này cô cẩn thận nói từng chữ một: “Nè, đừng cúp điện thoại! Chuyện này rất gấp, nghe tôi nói xong đã được không?”
Cô thư kí đơ người, lẽ phép hỏi: “Cô là?”
“Xin cô, chuyển máy cho văn phòng tổng giám đốc được không?”
Thư kí khó xử nói: “Nếu không biết thân phận của cô thì chúng tôi không thể nhận lời chuyển máy lung tung được!”
Mộc Tịch cắn môi nói: “Tôi là trưởng phòng đối ngoại của công ty giải trí Hoàn Vũ, Khổng Tiểu Thiến!”
Vừa dứt cây xong, cô thư kí ngẩn ra, thái độ liền thay đổi 360 độ. Cô thư kí kính cẩn nói: “Cô Khổng, xin chờ một lát ạ, tôi sẽ kết nối máy ngay!”
Chờ một lúc, tiếng điện thoại kết nối vang lên, đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mộ Nhã Triết: “Alo, có chuyện gì?”
“Cậu Mộ, tôi là… trợ lý của Vân Thi Thi, Mộc Tịch, lần trước, chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi!”
Mộ Nhã Triết cau mày, giọng nói ôn hoà hơn một chút: “Có chuyện gì không?”
Mộc Tịch đem mọi chuyện kể lại một lượt: “Chuyện là thế này…”
…
Khách sạn Hoàng Triều.
Dưới ánh đèn, làn khói bay lượn lờ, tiếng nhạc che đi hơi thở ái muội trong căn phòng.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi chồm hỗm trên ghế salon, bộ quần áo màu đỏ sậm bao lấy dáng người tuyệt đẹp, để lộ ra đường cong quyến rũ.
Không sai, người phụ nữ lẳng lơ này đến đây theo lời của người đàn ông nọ, dáng người cô ta hoạt bát, trước ngực đẫy đà đầy đặn, đôi chân trắng nõn, bị váy che khuất đi, khiến người khác nhìn vào phải hít thở không thông.
Lý Lương Đống ngồi trên ghế salon, như một bá chủ ngạo mạn nhìn một dân thường thấp kém, tận hưởng vẻ đẹp của người phụ nữ trước mắt mình.