Đó là một cái gối màu trắng mềm mại.
Mộ Uyển Nhu mở to mắt, lập tức trở nên mừng rỡ, ôm lấy chiếc gối từ trong tay y tá cứ như thể đang cướp đoạt một món bảo bối.
"Con của tôi, con của tôi, bảo bối của tôi..."
Vào khoảnh khắc Mộ Uyển Nhu ôm lấy chiếc gối kia, trên mặt cô ta hiện lên vẻ dịu dàng của một người mẹ, từ ánh mắt đến sắc mặt đều trở nên hiền hòa.
"Bảo bối à... Hu hu hu, mẹ rất nhớ con..."
Bác sĩ và nhân viên chăm sóc liếc mắt nhìn nhau một cái, thừa dịp này mà nhanh chóng xông lên trước, vội vàng cho cô ta uống thuốc an thần.
Cả người Mộ Uyển Nhu run rẩy một hồi, sau đó trợn mắt một cái, cả người lập tức xụi lơ.
Mấy bác sĩ và y tá hợp sức đỡ cô ta lên giường bệnh, sau đó đi ra ngoài, khóa cửa lại.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Mộ Nhã Triết không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang nổi điên kia.
Sau khi uống thuốc an thần thì cô ta trở nên yên tĩnh, thế nhưng vẫn ôm chặt chiếc gối trong lòng không chịu buông ra.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cô ta thật sự đã bị điên rồi.
Lúc đầu anh vẫn còn nghi ngờ có phải cô ta lại giở thủ đoạn gì, cho nên mới giả điên giả dại trước mắt anh. Nhưng hiện giờ thì anh đã hoàn toàn tin tưởng rồi!
Người phụ nữ này thật sự đã điên rồi!
Hơn nữa còn bị điên không nhẹ!
Rốt cuộc là bị cái gì kích thích?
Mẫn Vũ trả lời cho thắc mắc của anh: "Theo như y tá trưởng nói, bởi vì bệnh nhân lo lắng và sợ hãi trong một thời gian dài, đột nhiên lại gặp đả kích quá nặng nề nên mới sinh ra chướng ngại tinh thần cực kỳ nghiêm trọng."
Ngày đó, sau khi Mộ Uyển Nhu tỉnh lại thì biết đứa bé trong bụng mình không thể giữ được nữa.
Không dễ gì mới có một đứa bé, bỗng nhiên lại không còn nữa, Mộ Uyển Nhu hoàn toàn bị kích thích, cho nên mới sinh ra hành vi tự hủy hoại bản thân.
Sau khi làm phẫu thuật, bệnh tình của cô ta càng lúc càng không ổn định, lúc nào cũng kêu gào đòi đứa bé, chắc hẳn là không cách nào chấp nhận được sự thật đã mất đi đứa con.
Thật là vừa đáng thương lại vừa đáng giận!
Mộ Nhã Triết chậm rãi xoay người, đang chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang.
Hành lang dài hun hút, Mộ Liên Tước chống gậy, được người khác đỡ lấy, vì đang đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.
Mộ Nhã Triết giật mình, trong mắt lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo và căm hận. Anh ngẩng đầu lên, rảo bước về phía đó.
Mãi tới khi đi đến trước mặt Mộ Liên Tước rồi anh mới dừng bước, lạnh lùng cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống ông ta, vẻ mặt lạnh như băng.
"Mộ Tứ!"
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói lại giống như băng đá, tỏa ra đầy hơi lạnh.
Cách xưng hô thế này, anh gọi thẳng ông ta là "Mộ Tứ", chính là không chừa cho ông ta chút thể diện nào nữa rồi!
Cả người Mộ Liên Tước hơi chấn động, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một giây sau, Mộ Nhã Triết đã nhanh chóng ra tay, bàn tay to rộng bóp chặt cổ họng ông ta, dùng hết sức lực, dường như có thể nghe thấy tiếng các khớp xương kêu lên.
Mộ Liên Tước bị hành động bất ngờ của anh làm cho không kịp đề phòng, chiếc gậy trong tay lập tức rơi xuống đất.
Mộ Nhã Triết bóp chặt cổ ông ta, dùng sức đẩy ông ta đến sát bức tường.
Mộ Liên Tước thậm chí còn không kịp có bất cứ phản ứng nào, hoàn toàn bị tay của anh khống chế, cả người lui về sau mấy bước, lưng chạm phải bức tường lạnh lẽo phát ra tiếng động.