Lý Đông Cường nói, ngẩng đầu tuần tra liếc mắt một cái ngoài cửa vây quanh đám người, giận dữ quát: “Mấy người tò mò cái gì, mau biến đi!”
Đám người sợ tới mức tức khắc tản ra.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói: “Ông tới đây không phải là muốn đòi nợ sao! Ông giải thích rõ ràng đi, tôi trả thay cô ta!”
“Mày chỉ là một đứa oắt con, kiếm đâu ra tiền?”
“Tôi có.” Phía sau Lý Hàn Lâm cười tủm tỉm tiến lên.
Lý Đông Cường càng thêm khó hiểu.
Vân Na thấy vậy, tia hy vọng khẽ lóe lên, lập tức chỉ vào Vân Thiên Hữu nói: “Nó…… Nó chính là con trai của chị gái tôi!”
“Cái gì? Cô nói, Vân Thi Thi là mẹ nó sao?”
“Ông không cần phải xen vào làm gì, tôi hỏi ông cô ta thiếu ông bao nhiêu?” Vân Thiên Hữu lạnh lùng hỏi, một cái liếc mắt cũng không buồn nhìn Vân Na, chỉ sợ làm bẩn mắt mình.
“Năm mươi vạn.”
Vân Thiên Hữu nghiêng đầu trầm giọng: “Giải quyết đi.”
“Vâng.”
Lý Hàn Lâm lập tức từ trong bao công văn lấy ra một tập chi phiếu, viết một chuỗi con số, cuối cùng, ký tên, liếc mắt nhìn Lý Đông Cường một cái.
Một trăm vạn tròn.
Lý Đông Cường nhìn tờ chi phiếu không chớp mắt!
“Ái chà, đứa nhỏ này quả là không đơn giản chút nào!”
Đôi mắt ngấn nước của Vân Na ngước lên, nhìn chăm chăm tờ chi phiếu trên tay Lý Hàn Lâm, gương mặt trong nháy mắt hiện lên vẻ mong đợi, nhưng mà ngay sau đó, lại không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc người đàn ông một thân tây trang giày da này là ai?
Vừa thấy liền biết là nhân vật tinh anh, vì sao đối với một đứa trẻ như Vân Thiên Hữu lại vô cùng kính cẩn nghe lời như vậy?
Lý Cầm đứng ở cửa nhìn cũng trợn tròn mắt.
Người đàn ông này rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể tùy tiện viết tờ chi phiếu tới trăm vạn như thế?
Càng khiến cho người khác khiếp sợ chính là, người đàn ông này lại phục tùng một đứa trẻ con như Vân Thiên Hữu, bộ dạng có vẻ vô cùng nghe lời……
Hai người kia rốt cuộc là có quan hệ gì?
Lý Cầm thực sự khó hiểu!
Lý Đông Cường cười tà, tiến lên định cầm lấy tờ chi phiếu. Lý Hàn Lâm tay cầm chi phiếu hơi giật lại khiến hắn ta bắt hụt, bàn tay dừng lại ở trên không cứng ngắc.
“Mày chơi tao à?” Lý Đông Cường phát bực nói.
Vân Thiên Hữu mặt không biểu tình nói: “Ông vẫn chưa có giải thích, những lời vừa rồi ông nói rốt cuộc là có ý gì?”
Lý Đông Cường cười cười xách lấy cổ áo Vân Na, vỗ vỗ gương mặt chảy máu của cô ta nói: “Cô ta là em gái của mẹ mày à? A, ở bên ngoài hít thuốc phiện, bài bạc, thiếu tao một món nợ lớn! Thế nhưng con phụ nữ ti tiện này lại không có tiền, tao uy hiếp cô ta, tới tận cửa đòi nợ, dọa cô ta choáng váng, mày đoán xem cô ta nói gì?”
Lý Đông Cường chỉ là kẻ đầu đường xó chợ, nói chuyện giận dữ sỗ sàng, bộ mặt hết sức dữ tợn cùng du côn.
Vân Thiên Hữu “Hừ” một tiếng, kiên nhẫn đợi hắn tiếp tục nói.
“Cô ta nói, cô ta muốn gán nợ cho chị gái mình!” Lý Đông Cường chậm rãi nói.
Vân Thiên Hữu sắc mặt trong phút chốc thay đổi.
Âm u như bóng đêm.
Trong đôi mắt tinh anh tức khắc nổi lên cuộn khói đen mù, dày đặc không ngừng cuồn cuộn ở đáy mắt.
“Tiếp tục nói!”
Cậu ra lệnh.
Lý Đông Cường sửng sốt, trong lòng có chút không vui khi thấy một đứa nhóc con lại dùng thái độ trịch thượng như vậy nói chuyện với mình.
Nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều như vậy, tiếp tục nói.
“Cô ta nói, chị gái cô ta thanh lệ thoát tục nhường nào, là một người đẹp khả ái động lòng người, tao nghe xong, trong lòng ngứa ngáy không thôi……”
“Nói trọng điểm!” Vân Thiên Hữu có chút không kiên nhẫn.
“Mẹ nó, thằng nhãi ranh……”
Lý Đông Cường nổi giận.
Lý Hàn Lâm khụ một tiếng, khiến hắn chú ý, ngay sau đó, cười tủm tỉm mà quơ quơ tấm chi phiếu trước mặt hắn ta.