Bước chân của cô ta nghiêng ngả lảo đảo, trợ lý đỡ cô ta, giống như cô ta sắp choáng váng ngất đi vậy!
Sau khi vào sảnh truy điệu, đã không có truyền thông đi theo, rốt cuộc cô ta cũng tháo mặt nạ, nhanh chóng dùng khăn ướt lau nước mắt, đi vào trong đám người.
Hàn Ngữ Yên nhìn thoáng qua truyền thông ngoài cửa, cố ý hướng góc sáng sủa phòng tránh, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi có chụp tôi cực kỳ khó coi không?”
Trợ lý đó cười nói, “Đừng sợ, tôi vừa nhìn rồi, cô vừa khóc cực kỳ xinh đẹp, đến lúc đó truyền thông đăng ảnh chụp lên mạng, nhóm fan của cô nhất định sẽ kinh diễm vì sắc đẹp của cô!”
Hàn Ngữ Yên hơi đắc ý nhếch môi.
Nếu có thể khóc đẹp như thiên tiên, đó cũng là một chuyện.
Không ít nữ minh tinh xinh đẹp, nhưng mà diễn cảnh khóc, quả thực là không nên nhìn.
Nhưng mà Hàn Ngữ Yên dựa vào cảnh diễn khóc đến hoa lê đẫm mưa, mà gặp may.
Không khéo, đoạn đối thoại này, lại đúng lúc để Vân Thi Thi nghe được.
Chỉ dựa vào giọng nói, cô liền nhận ra được, giọng nói này là của ai.
Hàn Ngữ Yên?
Nước mắt cô ta vừa chảy ra, đều là cho truyền thông nhìn sao?
Nghe những lời cô ta vừa nói, Vân Thi Thi nhất thời giống như nuốt sống một con ruồi vậy, tức giận trong ngực nổi lên, khó có thể nuốt xuống, lại không thể nào bộc lộ!
Cô lạnh lùng nói, “Ngay cả lễ truy điệu cũng không bỏ qua, cho dù là lễ truy điệu của Tinh Trạch, cũng cần phải dùng tuyên truyền sao?”
Lưng Hàn Ngữ Yên cứng đờ, quay đầu mạnh lại, trông thấy Vân Thi Thi, vừa muốn trả lời một cách mỉa mai, nhưng mà liếc nhìn qua, lại trông thấy một người đàn ông bảo vệ che chở Vân Thi Thi.
Mộ Nhã Triết?
Sao anh cũng đến đây?
Thấy cô ta quay đầu lại, Mộ Nhã Triết cũng liếc mắt nhìn, liếc cô ta một cái, nhưng mà vô cùng lạnh lùng.
Hàn Ngữ Yên giật mình một cái, vội vàng quay đầu đi.
Có Mộ Nhã Triết ở đây, Hàn Ngữ Yên thật sự không dám xảy ra tranh cãi với Vân Thi Thi.
Lễ truy điệu rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hiện trường bắt đầu phát lại tác phẩm âm nhạc Cố Tinh Trạch hát khi còn sống.
Bài đầu tiên là <Từ quan trọng> do Cố Tinh Trạch hát, bởi vì bài hát này, lúc trước Cố Tinh Trạch đoạt được giải thưởng âm nhạc cao nhất.
“Yêu mình thật tốt
Sẽ có người yêu em
Những câu nói lạc quan
Dáng vẻ hạnh phúc
Anh cảm thấy rất chân thật
Tìm không thấy từ để hình dung
Che dấu trong trầm mặc
Tình cảm mãnh liệt lan tràn
Chỉ còn lại từ ngữ
Có một loại kiên định
Lúc em mở miệng gọi tên của anh
Lá rụng rơi xuống
Phổ ra một bài hát
Thời gian lại biến mất
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Làm cho anh thấy tình yêu có thể hào phóng lại ích kỷ.
Em là từ quan trọng của anh…
Từ quan trọng - -!
Nghe bài hát này, toàn thân Vân Thi Thi cứng ngắc!
Còn nhớ rõ lúc thu <Nhật kí tình yêu>, cảnh tượng lần đầu tiên hẹn hò, đó là ở quán cà phê, cô quên tất cả kịch bản, lại thủy chung không quên, anh đi lên khán đài nhỏ, ngồi trước đàn piano, thâm tình đánh đàn bài hát này, tự đàn tự hát.
…
“Anh không chắc chắn
Từ yêu tốt nhất
Là động từ hay danh từ
Rất muốn nói cho em
Tình cảm **** nhất
Rồi lại quên từ
Có khi hợp lại tan
Cũng có khi khóc cười
Anh không sợ những lời bí mật
Có một loại kiên định
Là trong lòng em có tên của anh
Lá rụng rơi xuống
Phổ ra một bài thơ
Câu chuyện của chúng ta
Mới đang bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Yêu một người vừa khẳng khái vừa ích kỷ
Em là từ quan trọng của anh
…”