Nhưng thường xuyên qua lại, chẳng lẽ ông ta tự mặc định là chỉ cần là nghệ sĩ Hoàn Vũ thì ông ta có thể tùy tiện chạm vào?
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết cực kì nguy hiểm.
Vân Thi Thi ngẩn ra trong chốc lát, khi ý thức được lời của anh có ý gì thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy!
Bảo cô quyến rũ người khác?
“Tôi không có!” Kiên quyết phủ nhận!
Cô đâu quyến rũ ai!
Tự dưng anh lại định tội lung tung cho cô!
Dĩ nhiên Mộ Nhã Triết biết cô không làm, nhưng anh vốn thích chọc cô, thích nhìn ánh mắt vừa thẹn vừa giận của cô, hệt một cô mèo con tức giận, hận không thể giương nang múa vuốt với anh!
Nhìn cảnh này thật sự là một thú vui!
Đáy lòng anh hiểu rõ, nhưng lại thích trêu đùa cô như thế, chính là muốn nhìn khuôn mặt vốn thong dang bình tĩnh của cô, khi cáu lên sẽ đáng yêu như nào.
Anh mỉm cười, cánh tay rắn chắn ôm cô ngồi trên đùi mình: “Thế tôi vừa nhìn thấy gì? Nếu tôi không ở đó, có phải em sẽ đi theo ông ta không?”
“Tôi sẽ không!”
Sao cô có thể đi với ông ta được chứ!
“Em đang nói dối.” Bàn tay giữ chặt gáy cô, khóe môi người đàn ông cong lên, dán sát vào tai cô, thổi khí: “Có phải nếu ban nãy tôi không kịp thời bước tới, em sẽ đi theo ông ta đúng không?”
Vân Thi Thi cắn cắn môi, đang định mở miệng, chợt ý thức được dáng vẻ ôm nhau ngồi hiện tại của bọn họ thân mật đến nhường nào.
Hai cơ thể dính chặt lấy nhau, không một kẽ hở.
Thoáng cái, màu đỏ trên mặt lan tới bên tai, ngay cả vành tai nhẵn mịn cũng đỏ ửng, không khỏi dịch về phía sau, lại bị anh ôm vào ngực!
“Nói.”
“Tôi sẽ không!”
“Vì sao không?” Anh lại hỏi.
Vân Thi Thi cả giận nói: “Không là không!”
“Hình như em rất ghét tôi?”
“Vì sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, tràn ngập sự mê hoặc: “Là vì tôi không thỏa mãn em?”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào bên tai cô, Vân Thi Thi mím môi ngoảnh mặt đi, lại bị tay anh nắm quay về. Ánh mắt Mộ Nhã Triết dần tối lại, cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi cô, vẫn ngọt như thế!
“Trả lời!”
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, nhưng bây giờ muốn trả lười cũng không được!
Bàn tay ở gáy bỗng ấn một cái, cô trở tay không kịp dính sát vào mặt anh!
Nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tấc, tim bất chợt đập nhanh.
Đôi môi lạnh như băng của người đàn ông dán trên đôi môi nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng hỏi: “Thích lão già kia?”
Vân Thi Thi muốn lắc mạnh đầu, nhưng bị anh giữ chặt gáy nên không sao nhúc nhích được. Miệng cũng bị anh bịt kín, nhất thời không dám động đậy!
Mộ Nhã Triết buông mi mắt, thưởng thức dáng vẻ luống cuống của cô, mày kiếm ngả ngớn: “Hay là, thích tôi?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, vô thức muốn phủ nhận!
Cô, sao có thể thích người đàn ông bạc tình lạnh lùng trước mắt được!
Thấy cô không phản ứng, người đàn ông nở nụ cười tà mị, miệng vẫn không tha: “Trả lời tôi.”