Vân Thi Thi không không chế được nước mắt, hoàn toàn sụp đổ, khóc nức nở.
Cố Tinh Trạch trên màn hình giống như có thể cảm ứng được, luống cuống tay chân nói: "Đừng khóc."
"..."
Anh áy náy nói: "Anh sợ nhất là nước mắt của em, đừng khóc, được không?"
"..."
"Sau này không nhất định không có cơ hội gặp mặt mà! Đợi mấy năm sau, đối với chút tình cảm này, anh đã buông bỏ được, hoặc là anh có thể lấy phong thái mới xuất hiện ở trước mặt em."
"..."
"Thực ra, em không cần khổ sở, là anh không hiểu được nếu như đi tranh thủ. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng lĩnh hội qua, cái gì gọi là tình thân, tình yêu, đối với hôn nhân, cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Vừa bắt đầu, anh cũng không biết, mình có một phần tình cảm mông lung với em, rốt cuộc là yêu hay là chăm sóc của đàn anh với đàn em. Nhưng hậu tri hậu giác, anh mới biết, hóa ra tình yêu đến nhanh như lốc xoáy, nhiễu loạn tất cả nhịp tim của con người."
"..."
"Nếu như, anh sớm phát hiện đó chính là tình yêu, nhất định anh sẽ không chút do dự mà ôm chầm lấy em."
"..."
"Nhưng mà, hết thảy đều đã không kịp."
...
Vân Thi Thi che mặt, khóc không thành tiếng.
Mấy ngày nay, tâm tình u ám đọng lại ở ngực, cuối cùng như được phóng thích, như lũ quét, phá tan bờ chắn, lan tràn như cỏ dại.
Căn bản không có ai biết, sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Càng không có người biết, vào giờ phút này, những lời từ biệt nhẹ như mây gió của anh, bây giờ cô mới nghe được, nhưng từng từ lại đâm thẳng vào tim gan!
Mộ Nhã Triết yên lặng đứng ở bên cạnh ti vi, tựa ở trên tường, mày cau lại, yên lặng mà nhìn tất cả.
Cô khóc, anh không có ngăn cản.
Tâm tình cô đọng lại lâu như vậy, chung quy cần được phóng thích!
Nhưng mà không ai có thể làm cho tâm tình của cô được phóng thích.
Ngoại trừ Cố Tinh Trạch thì không còn ai khác.
Anh ta mới là tâm bệnh của cô, muốn chữa khỏi tâm bệnh của cô, Mộ Nhã Triết có thể nghĩ đến, đại khái chỉ có phương thức như thế.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn người đàn ông trên màn ảnh, trên màn ảnh, Cố Tinh Trạch ngồi ở trước màn ảnh, bóng người gầy gò.
Nhìn sắc mặt của anh ta có chút trắng bệch, có lẽ là cơ thể suy nhược, tuy anh ta muốn nỗ lực duy trì trạng thái tốt nhất ở trước mặt cô, cũng khó có thể làm được.
Xem ra, anh ta cực kỳ suy yếu.
Mí mắt có một tầng bóng tối thật sâu.
Đang quyết định rút khỏi giới giải trí, đồng thời trước khi rời đi, anh ta lập tức quay lại đoạn hình ảnh này, xem như là nói lời từ biệt cuối cùng cô.
Nhưng nếu lần này không có xảy ra bất ngờ, vào giờ phút này, đại khái là anh đang tha hương nơi đất khách quê người, còn đoạn video này cũng sẽ là quà tặng cuối cùng, do Tần Chu giao đến tay cô.
Nhưng mà, không nghĩ tới, lời từ biệt cuối cùng, lại chính là vĩnh biệt!
Vân Thi Thi khóc như một đứa trẻ tuyệt vọng.
Giọng nói của Cố Tinh Trạch, nhẹ như lông chim.
"Cảm ơn em, xuất hiện trong cuộc đời anh... Thi Thi."
...
Ròng rã hai ngày, từ đầu đến cuối Vân Thi Thi đều giữ ở bên cạnh ti vi, giống như mất hồn, nghe đi nghe lại video cuối cùng của Cố Tinh Trạch.
Nghe rất nhiều lần, cũng không cảm thấy mất hứng.
Còn muốn nghe càng nhiều tiếng nói của anh ta, đau khổ nhớ nhung.
Cô có thật nhiều lười muốn nói với anh, nhưng anh đã không nghe thấy.
Tâm tình lan tràn như cỏ dại, không ai có thể chữa trị.
Cô vẫn ôm sổ ghi chép, nghe giọng nói của Cố Tinh Trạch, dường như không biết mệt mỏi.
Cung Kiệt cùng Mộ Nhã Triết thay phiên trông chừng cô.