Mẫn Vũ dừng bước chân, đứng yên tại chỗ.
Mộ Yến Thừa hơi bực bội, tại sao người này lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy?
Anh ta có lòng giữ Mẫn Vũ lại đã là coi trọng anh ta rồi, tại sao anh ta cứ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?
Đúng là không ngại tự đẩy mình vào thế khó!
Nếu như là trước kia, Mộ Yến Thừa đã sớm đá anh ta một cú rồi!
Chỉ là hiện giờ tình cảnh đã khác, anh ta không thể nghĩ sao làm vậy được nữa.
Trong đầu dường như dâng lên ý chí chinh phục, người này càng cố ý không chịu khuất phục trước mặt anh ta, anh ta lại càng muốn khiến người này ngoan ngoãn vâng lời, mặc cho anh ta muốn làm sao thì làm!
Ham muốn chinh phục của đàn ông không phải chỉ bộc lộ trước mặt phụ nữ.
Vì vậy, anh ta đi về phía Mẫn Vũ, cao giọng ra giá: "Hai mươi vạn!"
Mẫn Vũ chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, sắc mặt không hề thay đổi.
Mộ Yến Thừa dựng thẳng hai ngón tay, dáng vẻ cao cao tại thượng như một kẻ bề trên: "Hai mươi vạn, tôi trả cho anh hai mươi vạn một tháng! Anh đi theo tôi, nếu như làm tốt thì tôi sẽ đề bạt anh, như vậy chẳng khác nào một bước lên mây cả! Anh nên biết rằng tôi cho anh mức lương này chính là đang coi trọng anh, những người khác sẽ không được hưởng sự đãi ngộ này đâu!"
Trong lòng Mẫn Vũ cười lạnh, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là trên môi lộ ra ý cười khinh miệt.
Biểu tình này đương nhiên là khiến Mộ Yến Thừa bị chọc giận.
Anh ta cố nén sự kích động trong lòng, lại ra vẻ sảng khoái giơ thêm một ngón tay.
"Ba mươi vạn!"
Ba mươi vạn, quả thực là sức hấp dẫn không nhỏ!
Nhưng Mẫn Vũ vẫn không để ý đến anh ta, xoay người muốn đi ra cửa.
Mộ Yến Thừa tức giận, thấy Mẫn Vũ không thèm nể mặt thì chửi rủa: "Đúng là con chó lòng tham không đáy, y hệt như chủ của mày! Được rồi, bốn mươi vạn, chỉ cần đảm bảo sẽ tuyệt đối trung thành với tôi!"
Mẫn Vũ dừng bước, giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười, bỗng dưng bật cười thành tiếng.
Mộ Yến Thừa hoàn toàn mờ mịt, không kiên nhẫn lên tiếng: "Anh đang cười cái gì?"
"Bốn mươi vạn?"
Mẫn Vũ cười lạnh quay đầu lại, khóe môi đầy ý giễu cợt: "Cậu chủ Yến Thừa, tôi thấy anh bình thường không thèm quan tâm đến chuyện làm ăn của công ty, chắc là anh không biết nhỉ? Tổng giám đốc Mộ trả cho tôi một trăm vạn! Huống hồ là ở trong tổng bộ này, tìm mỏi mắt mới thấy một người làm mấy việc lặt vặt, mức lương cũng đã là ba mươi vạn rồi. Là thành viên của đoàn cố vấn, là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, lương cơ bản của tôi đã là một trăm vạn, chưa kể tiền trợ cấp và tiền thưởng, anh lại trả tôi bốn mươi vạn, nói dễ nghe một chút thì tôi cũng chẳng thiếu chút tiền này. Hơn nữa, nếu phải làm trợ lý của anh, cho dù anh có trả tôi một ngàn vạn thì tôi cũng không thèm! Ha ha!"
Tiếng "ha ha" này quả thật là một sự khiêu khích đối với Mộ Yến Thừa.
Anh ta xám mặt, cảm thấy hết sức nhục nhã, đúng là mình tự chìa mặt ra chịu đấm rồi!
Một trăm vạn sao?
Một người trợ lý thôi mà lương tháng đã lên tới trăm vạn?
Đúng là anh hai hào phóng thật!
Anh ta đang thán phục, lại nghe được giọng điệu lạnh lùng của Mẫn Vũ: "Cậu chủ Yến Thừa, tôi khuyên anh một câu, với tầm mắt hạn hẹp của anh thì đừng nên ở chỗ này làm trò cười cho người trong nghề! Thứ cho tôi nói thẳng, cho dù anh có lên làm tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Mộ thị thì thế nào? Ở trong tay anh, Mộ thị sẽ chỉ có xuống dốc mà thôi, đi theo anh mới đúng là tiền đồ mờ mịt."
"Anh...!" Mộ Yến Thừa chỉ cảm thấy không cách nào nuốt trôi nổi cục tức này, trong lòng bức bối.
Người này đúng là khinh thường người ta quá đáng!