Mộ Lâm Phong nói như vậy, chậm rãi đứng dậy, chống gậy, sắc mặt ưu sầu rời đi.
Ngày đó, Mộ Thục Mẫn tới tìm ông ta, nhắc đến chuyện này, kỳ thật trong lòng Mộ Lâm Phong, không thể tiếp nhận Mộ Yến Thừa.
Tuy Mộ Thục Mẫn đồng ý nâng đỡ Mộ Yến Thừa lên cao, nhưng ở trong mắt Mộ Lâm Phong, chỉ là ý kiến của đàn bà mà thôi.
Ông ta không tiếp nhận vì nghĩ rằng Mộ Yến Thừa không có tư cách kế nhiệm vị trí gia chủ.
Anh ta không có năng lực như vậy, cũng không có đủ năng lực để đảm nhận vị trí này.
Sở dĩ hôm nay triệu tập mọi người, cũng gọi Mộ Yến Thừa đến, đơn giản là có ý đồ lợi dụng anh ta, chọc giận Mộ Nhã Triết, đe dọa dụ dỗ, hy vọng có thể tạo ra ý thức nguy cơ cho Mộ Nhã Triết, cho anh biết, vị trí gia chủ của nhà họ Mộ, không phải không có anh không được!
Ông ta vốn chắc chắn, thằng nhóc này, cho dù miệng độc, một khi gặp phải chọn lựa, nhất định sẽ hiểu được rõ ràng lợi hại, tuyệt đối không phạm phải hồ đồ!
Nhưng mà càng về sau, Mộ Lâm Phong lại ý thức được, người phụ nữ tên Vân Thi Thi này, trong cảm nhận của ông ta, vậy mà chiếm vị trí quan trọng như vậy!
Ông ta sai lầm rồi, quá sai rồi, trong một đêm, toàn bộ chiến thắng đều biến mất!
Mất đi Mộ Nhã Triết, Mộ thị là giang sơn sụp đổ hơn nửa!
Lần này, đến lượt ông ta không thoải mái trong lòng rồi!
Thằng nhóc này, trái lại thoải mái đến tàn nhẫn như vậy?
Dự đoán Mộ thị không có anh, tất sẽ rối loạn!
Những người khác không hiểu trong đó, nhưng Mộ Lâm Phong lại hiểu rõ, kế tiếp Mộ thị, nhất định sẽ trải qua một hồi gió tanh mưa máu.
Haizz!
Thất sách thất sách rồi!
Sau khi Mộ Lâm Phong rời đi, Mộ Yến Thừa mặt ngoài miễn cưỡng duy trì trấn định, nội tâm lại vừa nóng vừa giận!
Anh ta vốn cho rằng, kế tiếp nên đến lượt anh ta ngồi lên, nhưng Mộ Lâm Phong cứ rời đi như vậy, kế hoạch của anh ta sẽ thế nào đây?
Anh ta trăm phương ngàn kế dự tính lâu như vậy, kết quả là, sẽ không có biến hóa gì đấy chứ?
Anh ta nhạy cảm ý thức được, Mộ Lâm Phong cũng không hài lòng về anh ta, cực kỳ hiển nhiên, không muốn giao vị trí gia chủ này cho anh ta.
Như vậy, ông ta muốn nâng đỡ ai lên đây?
Hẳn là không đâu, anh ta bận rộn một lúc lâu, lại là công dã tràng sao?
Mộ Thục Mẫn thấy Mộ Yến Thừa cố nén bất mãn, vẻ mặt ẩn nhẫn, trong lòng cũng thấy thẹn, âm thầm trấn an nói, “Chú hai của cháu chưa điều chỉnh tốt tâm tình! Đợi qua đêm nay, cô sẽ đi đến chỗ anh ấy tìm hiểu xem, nhìn xem anh ấy có dự dịnh gì tiếp theo! Chuyện này cũng không thể sốt ruột được, cho dù hôm nay tuyên bố nâng đỡ cháu lên cao, lòng người không phục, vị trí này cũng không chắc chắn, không nên nóng vội.”
Mộ Yến Thừa vẫn luôn ấm ức nói, “Đây là chú hai không chấp nhận cháu sao? Hay là cho rằng cháu không đủ tư cách, không bằng anh hai ưu tú như vậy…”
“Yến Thừa, cháu đừng nghĩ ngợi lung tung! Càng là lúc này, đừng làm mình rối loạn.”
“Dạ, cô, cháu nghe lời cô.”
Mộ Yến Thừa lùi một bước, thỏa hiệp.
Mộ Thục Mẫn hài lòng cười.
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Mộ, trên đường về nhà, Mộ Nhã Triết ngồi ở ghế sau, Hữu Hữu ngồi trong lòng, nhưng mà tâm tình của anh có vẻ không tốt, từ đầu đến cuối, ngó ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không lên tiếng.
Vân Thi Thi thấy, tâm tình cũng trầm trọng thêm vài phần.
Đêm nay, tâm tình anh chắc chắn không thể tốt.
Chưa nói tới cái gì không nỡ, chỉ là dù sao vứt bỏ nhiều năm tâm huyết như vậy, trong lòng tất nhiên không thoải mái.
Cô chậm rãi chạm lên mu bàn tay anh.
Mộ Nhã Triết cũng không có quay đầu, chỉ là trở tay, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.