Vân Thi Thi nhìn thấy cậu như vậy cũng hiểu rõ tình hình biết rằng họ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn như cũ không dám động đậy sợ rằng mình vô ý sẽ lại có nguy hiểm.
Mộ Dịch Thần lau mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nở nụ cười.
Cậu bỗng nhiên tiến lên phía trước dựa sát vào lòng Vân Thi Thi, mẹ gắng gượng lâu như vậy chắc chắn sẽ mệt, giống như bảo vật tưởng là mất đi mà lại tìm được vậy.
Vân Thi Thi dùng sức ôm lấy cậu khoảng thời gian khẩn trương lúc nãy cô vẫn luôn không rơi nước mắt nhưng giờ phút này cô bỗng nhiên rất muốn khóc.
“Dịch Thần cảm ơn con!”
Trong thời khắc quan trọng nhất cậu đã chưa từng từ bỏ.
Mộ Dịch Thần vừa khóc vừa cười, cậu cảm thấy bản thân mình thật can đảm mới vừa rồi cậu cũng đã bị dọa không hề nhẹ.
Tay cậu vẫn còn run rẩy bởi vì thật sự cậu đã làm tốt rồi, lúc nãy kíp nổ đã chuẩn bị phát nổ.
Không ngờ ông trời vẫn còn chiếu cố cậu, lần này là cậu may mắn rồi.
Mộ Dịch Thần không cùng cô ôm ấp lâu nữa, cậu lập tức giúp cô tháo gỡ quả bom xuống và ném ra ngoài cửa sổ.
Vân Thi Thi đứng dậy có chút mơ hồ nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Mộ Dịch Thần nói: “Mẹ, bây giờ mẹ đi theo con, con nói cái gì mẹ làm cái đó.”
“Được… nhưng mà…”
Vân Thi Thi do dự nói: “Đây là du thuyền không khác gì là nhà tù trên biển, con làm như thế nào mang mẹ rời khỏi nơi này.”
Mộ Dịch Thần cong môi cười: “Cho nên con muốn lập tức đến khoang điều khiển.”
Dừng lại một chút cậu nói: “Mẹ, mẹ có sợ không?”
“Không sợ, có con ở đây mẹ cái gì cũng không sợ.”
Vân Thi Thi kiên định lắc lắc đầu.
Mộ Dịch Thần cười: “Vậy tốt rồi, mẹ đi theo con.”
Vân Thi Thi lập tức nâng làn váy đi theo, nhưng mà vừa bước ra khỏi chiếc lồng đã bị vướng lại, cô ngoái nhìn phát hiện làn váy đã bị thanh sắt quấn lấy.
Thật vướng víu.
Vân Thi Thi cắn chặt răng cũng không để ý đến hình tượng trực tiếp xé một mảng lớn trên váy, lộ ra một đôi chân dài.
Mộ Dịch Thần nắm lấy tay cô mở cửa ra nhưng không vội vàng đi ra.
Cậu quỳ gối trên boong tàu dán lỗ tai vào boong tàu, thông qua âm thanh phán đoán người ở gần đó.
Xuyên qua boong tàu, cậu phán đoán gần nơi này có bố trí người lập tức kéo Vân Thi Thi đi về phía bên phải.
Trên đường đi cậu đã hình dung ra sơ đồ con thuyền trong não, từ đó đại khái cậu biết rõ khoang điều khiển nằm ở đâu.
Đại đa số du thuyền đều có cấu trúc giống nhau, khoang điều khiển đa phần sẽ ở tầng thứ hai hoặc tầng thứ ba, mà vị trí hiện tại của bọn họ là ở dưới khoang điều khiển một tầng.
Mộ Dịch Thần sắp xếp cho Vân Thi Thi đứng ở một góc khuất còn bản thân thì đi trước mở đường, lúc nãy trên đường đi cậu đã tiện tay lấy đi súng từ trên người của những người nhân viên trên thuyền, súng này còn được lắp đặt hệ thống giảm thanh.
Lên đạn cho súng, cậu dựa vào cửa hành lang, khẩn trương đứng đó nghe được âm thanh có người đi xuống lầu.
Thông qua tiếng bước chân có thể phán đoán là hai người.
Cậu nín thở định thần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lập tức đem súng nhét vào thắt lưng.
Cho đến khi họ đến gần cậu lắc thân mình động tác nhanh nhẹn, dùng tốc độ nhanh như cắt ẩn nấp.
Hai thuyền viên bị hình ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, luống cuống rút súng ra, động tác của Mộ Dịch Thần càng nhanh hơn, đạp mạnh vào bề mặt bức tường, nhảy lên ngồi trên vai người đàn ông, hai tay tách ra bóp cằm và cổ của hắn, vặn chúng theo hướng ngược lại bẻ gãy cổ họng của hắn ta.