Cung Kiệt không thể tin được mở to mắt: “Tuyệt đối không thể! Nó quên đi tôi thì thôi, sao lại có thể quên cả mẹ nó, người nó yêu thương nhất? Chẳng lẽ, đầu đó…”
“Đầu cậu ấy không có vấn đề gì cả, tất cả mọi ký ức mất đi cũng không giống như anh nghĩ đâu.”
Alice rất bình tĩnh, trong ánh mắt lại ẩn giấu sự áy náy.
Cung Kiệt không nói nữa, chỉ nhìn cô, đợi cô nói hết.
Alice hít thật sâu, thành thật nói: “Tôi đã thôi miên cậu ta.”
"Thôi miên?"
“Anh có biết về thôi miên chiều sâu không?”
“…” Cung Kiệt kinh ngạc không thốt nên lời.
Anh lập tức nhớ ra, khi một người muốn rời khỏi tập đoàn Cụ Phong thì phải thông qua quá trình thôi miên chiều sâu. Phong tỏa toàn bộ ký ức liên quan đến tập đoàn Cụ Phong.
Việc này một mặt là để bảo vệ lợi ích của tập đoàn Cụ Phong, một mặt là những ký ức về tập đoàn Cụ Phong quá đen tối, nếu rời khỏi Cụ Phong quay về với cuộc sống đời thường, người đó sẽ bị các ký ức này ảnh hưởng.
Vì thế, thông qua thôi miên chiều sâu, có thể xóa đi rất nhiều ký ức.
Thuật thôi miên như vậy trước giờ vẫn do Alice chấp hành.
Cung Kiệt luôn biết về thuật thôi miên, nhưng anh không biết người chấp hành thôi miên chính là Alice.
“Vậy… cô đã thôi miên nó?”
“Đúng thế.”
“Cô thôi miên nó như thế nào?”
Cung Kiệt kích động nói: “Những ký ức bị xóa đi này còn có thể quay về không?”
“Có thể, nhưng… rất khó. Ký ức của Hữu Hữu không những bị xóa đi, mà ngay cả nhân cách thứ nhất của cậu ấy cũng biến mất.”
“Nhân cách?”
“Hữu Hữu có hai nhân cách, chuyện này anh có biết không?”
"Không biết."
Alice giải thích nói: “Nhân cách của cậu ta có hai cái, một mặt là thuần khiết, như một tờ giấy trắng. Một mặt là nhân cách ẩn, tà ác, như một ác ma vậy.”
Cung Kiệt giật mình: “Vậy nên cô đã loại bỏ nhân cách thứ nhất của nó đi, nó mới trở thành như vậy.”
“Có thể nói như vậy.”
Alice phân tích nhân cách của Hữu Hữu cho Cung Kiệt nghe.
Thời thơ ấu của Hữu Hữu đã trải qua giữa hạnh phúc và đen tối.
Hạnh phúc chính là, mặc dù sinh ra trong một gia đình đơn thân, nhưng Vân Thi Thi giáo dục cậu ấy trong tình yêu và chăm sóc, những thứ này đều không thiếu.
Còn đen tối chính là sự lăng nhục và mắng chửi của Vân Na và Lý Cầm, điều này đã sản sinh trong lòng cậu niềm căm hận!
Hai tính cách cùng tồn tại, không can thiệp đến nhau. Lúc đầu, khi Hữu Hữu xử lý Vân Na và Lý Cầm, nhân cách thứ nhất gần như không biết đến việc này. Chỉ ngầm biết là hình như cậu đã làm một việc gì đó kinh thiên động địa.
Một mặt hồn nhiên, một mặt đen tối.
Một mặt thiên sứ, một mặt ác ma.
Trước đây khi cô phong tỏa ký ức của Hữu Hữu, nhân cách thứ nhất cũng cùng với ký ức bị nhân cách thứ hai tiêu diệt.
Trí nhớ có thể quay về, nhưng nhân cách thì không.
Nhân cách thứ nhất thánh thiện kia đã bị nhân cách thứ hai hủy diệt rồi.
Mặc dù khôi phục ký ức, nhân cách thứ nhất cũng sẽ không quay về.
Hữu Hữu của hiện giờ, sau khi biến thành Cung Phạm thì hoàn toàn là con người đen tối, độc địa, hắc ám, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Dù thế, Vân Thi Thi vẫn là ánh trăng trong lòng cậu, nhưng cho dù là Vân Thi Thi vẫn khó có thể đánh thức nhân cách thứ nhất của cậu.
Nhân cách đã bị hủy diệt thì không có chuyện khôi phục lại.
Alice tiện tay lấy một điếu thuốc, châm lên rồi đưa lên miệng hút, giọng ảo não nói: “Kiệt, thành thật xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này!”