Trong mắt Mộ Yến Thừa đầy dịu dàng, anh ta khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, lại chậm rãi hôn đuôi mắt cô, hôn tới những giọt nước mắt ấm áp liền kích động che kín đôi môi cô.
"Yến Thừa, Em muốn ở bên anh cả đời..." Mạnh Tinh Tuyết ôm lấy vai anh, thâm tình nói: "Tương lai mà em vẽ ra tất cả đều có hình bóng của anh. Em đã từng nghĩ sẽ buông tay anh, nhưng em lại không làm được... Em làm không được..."
Mộ Yến Thừa vô cùng đau lòng, anh ta bỗng nhiên cảm thấy, anh ta nợ người phụ nữ này quá nhiều.
Luôn luôn chọc cô phát khóc, luôn khiến cô phải chờ đợi.
Mới đầu anh ta cho rằng, cô cũng chỉ như những người phụ nữ khác, không có gì đặc biệt.
Mãi đến ngày đó khi mất đi cô, anh ta mới biết mình đã đánh mất trái tim mình, anh ta phái người đi khắp nơi tìm cô.
Lúc này anh ta mới phát hiện ra chẳng biết tự lúc nào, hình bóng cô đã chiếm cứ trái tim anh nhiều như thế.
Mới đầu bên cô chỉ vì sắc đẹp của cô, tài năng của cô khiến anh cảm thấy mới lạ.
Nhưng càng về sau, sự nhu thuận của cô, sự hiểu chuyện của cô, luôn khiến cho anh không còn cảm thấy gánh nặng đè ép lên vai, thậm chí mỗi khi trở về bên cô, anh ta luôn có một loại cảm giác ấm áp giống như đang ở nhà.
Sau cùng, tình cảm mãnh liệt trở nên lạnh nhạt, tình yêu từ từ mất đi sự tươi mới mà thay vào đó là một thói quen.
Thói quen buổi sáng thức dậy được ôm cô vào lòng.
Thói quen thả lòng mình khi có cô ở bên.
Thói quen bên tai luôn nghe thấy giọng nói mềm mại của cô.
Thói quen được nhận những vòng ôm ấm áp từ cô.
Lúc này anh ta mới ý thức được trong lòng anh ta cô có bao nhiêu quan trọng.
Xuất thân của anh ta như thế, từ nhỏ lớn lên đã không giống người thường, trong lòng anh ta có bao nhiêu cao ngạo, luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, mỗi bước đi phải luôn cẩn thận, không dám tin tưởng ai.
Bởi vậy anh ta từ xây cho mình một tòa thành kiên cố rồi tự nhốt mình ở trong.
Trên thực tế, anh ta yếu ớt hơn mình tưởng.
Anh ta thừa nhận, anh ta không ưu tú bằng Mộ Nhã Triết.
Người đàn ông như vậy quá hoàn mỹ, quá chói sáng, anh ta càng không ngừng đuổi theo, càng không ngừng cố gắng, kết quả cũng chỉ là làm nền cho người ta, thật nực cười!
Anh ta không cam lòng, bởi vậy mới có thể bị một câu nói vô tâm của cô đánh trúng điểm yếu ớt nhất trong lòng.
"Tinh Tuyết, anh yêu em, thật sự yêu em."
Ba chữ kia đã ở trong lòng anh ta rất lâu, nhưng mỗi khi anh ta định bày tỏ thì lại bị sự xấu hổ bức lui lại.
Nhưng giờ phút này, vô luận như thế nào, anh ta cũng phải bày tỏ lòng mình cho cô thấy
"Anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp nhất! Dù cho không tiếc thủ đoạn, anh cũng sẽ để em không cần phải lo đến cơm ăn áo mặc!” Mộ Yến Thừa nhẹ nhàng vuốt ve hai bên thái dương cô, mỉm cười: "Em không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần tranh gì cả. Anh là của em, mãi là của em, hửm?"
"Ừm..." Mạnh Tinh Tuyết không ngừng rơi nước mắt, gắt gao ôm lấy anh ta, khóc đến nói không lên lời.
- Phải để em móc tim mình dâng đến trước mặt anh, anh mới biết được tình cảm em dành cho anh là gì sao? Như vậy...Anh có thể quý trọng em hơn một chút không!?
- Anh muốn như thế nào, mới có thể quý trọng em hơn một chút?
Bên tai vẫn luôn văng vẳng tiếng nói của cô.
Mộ Yến Thừa nhất thời như bị khoan tim, càng thêm ôm chặt cô hơn.
"Về sau, anh sẽ càng quý trọng em hơn."
"Ừ..."