Cướp mẹ của cậu!!
Hữu Hữu mềm mại nói: "Mẹ...”
Dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người hơi động, Hữu Hữu ngước mắt, lại trông thấy Mộ Nhã Triết ngồi vào bên cạnh cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái đầu nhỏ đáng yêu của cậu.
"Giận rồi?"
Hữu Hữu giận dỗi xoay mặt đi, không thèm để ý đến anh.
Mộ Nhã Triết nắm cằm dưới của cậu, để cậu xoay đầu lại nhìn thẳng anh: "Cha nói chuyện cùng con, không để ý tới cha là không lễ phép đấy!"
Vân Thiên Hữu hừ lạnh: "Tôi thừa nhận chú là cha tôi sao! Không nên tưởng bở.”
Trong xương vừa kiêu ngạo vừa khó chịu, thái độ bướng bỉnh: rất giống mẹ cậu!
"Con thẹn thùng.”
"Mới không có!"
"Hữu Hữu...” Mộ Nhã Triết cảm thấy thái độ khó chịu của cậu nhóc này, thực sự đáng yêu chết mất: "Sau này con cũng làm cơm cho cha ăn, có được hay không?"
"Không được, tôi chỉ làm cho mẹ ăn, chú đừng nghĩ đến!"
Vân Thiên Hữu hướng anh khiêu khích le lưỡi một cái: "Nằm mơ!"
Mộ Nhã Triết rũ mắt nhàn nhạt nhìn, bất thình lình dùng chiếc đũa nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi, khiến Vân Thiên Hữu phun tinh bột ra.
Hữu Hữu: "...”
Người đàn ông này, đúng là biến thái!
Trêu chọc cậu như thế, rất thú vị sao!
"Thú vị.” Mộ Nhã Triết như là nhìn thấu tâm tư nơi đáy mắt cậu, khẽ nói.
"Mộ Nhã Triết, có phải chú là biến thái không?"
"Trẻ con nói như vậy một chút cũng không đáng yêu.”
"...”
"Hơn nữa, cha biến thái, vậy con là cái gì?"
Cậu nhóc nói anh là biến thái, cậu còn là con trai của anh, chẳng phải cũng là tiểu biến thái?
Trên thực tế, đứa con trai này của anh, thậm chí anh cũng hơi hoài nghi có phải là gien biến dị.
Nếu không, tại sao lại khác hẳn với người thường như vậy.
Ai biết Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng trả lời một câu ——
"Tôi là thiên tài, không giống chú. Chú là lão biến thái, còn là loại biến thái bậc nhất!"
Mộ Nhã Triết hỏi ngược lại: "Con là thiên tài, không phải nên cảm ơn gien di truyền từ cha?"
"Cảm ơn? Nếu không phải do gien di truyền của chú, nói không chừng tôi còn ưu tú hơn.”
"Con lớn lên đáng yêu như thế, lẽ nào không nên cảm ơn cha sao?"
"Mộ Nhã Triết, chú mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, tôi đẹp rõ ràng là được di truyền từ khuôn mặt xinh đẹp của mẹ! Ghét bỏ chú!"
"Con thông minh như vậy, cũng là gien di truyền của cha!"
"Vậy chú giải thích một chút đi, vì sao Mộ Dịch Thần lại ngốc như vậy hả.”
"...?"
Mộ Dịch Thần ở một bên yên lặng ăn cơm cũng bị dính đạn nên hơi choáng váng, luôn cảm giác mình nằm cũng trúng đạn.
Mộ Nhã Triết trực tiếp nổi cáu cãi lại với bảo bối nhà mình: "Thằng nhóc ngốc chỗ nào!"
"Bảo cậu ta tính 1+2+3+4+5+6, đều hận không thể đếm đến đầu ngón chân. Tôi thông minh là bởi vì tôi được mẹ giáo dục, không giống Mộ Dịch Thần, thông minh mỗi ngày bị cậu ta giẫm dưới chân.”
Mộ Dịch Thần thương tâm nhăn khuôn mặt nhỏ béo mập lại, cảm giác mình bị tổn thương.
...
Hai cha con, cha một lời, con một câu đấu võ mồm.
Mộ Nhã Triết có chút u oán phát hiện, anh tự thấy mình đã độc miệng, thế nhưng ở phương diện này mà so với Vân Thiên Hữu.
Quả thực, anh chỉ có thể bị nghiền ép.
Không phải có câu châm ngôn nói, gừng càng già càng cay.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết sắp bị cây gừng non Vân Thiên Hữu làm cay sắp khóc.
Năng lực độc miệng của Vân Thiên Hữu quả thực đã đạt mức tuyệt đối, thậm chí Mộ Nhã Triết có chút hoài nghi có phải tên nhóc này vừa ra đời, năng lực thiên phú độc miệng liền đầy điểm.
Mỗi câu anh nói, đều sẽ bị Vân Thiên Hữu không chút lưu tình bức trở về.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Vân Thi Thi giật giật khóe môi, bất đắc dĩ nói: "Hai người đừng nghịch nữa.”
"Mẹ! Mẹ không cần Hữu Hữu sao?"