"Em muốn... ăn cơm trước!"
Vân Thi Thi nói.
Một giây sau, Mộ Nhã Triết liền bế cô lên.
Mũi chân cách mặt đất, choáng váng đến hoa mắt.
Trong nháy mắt, Mộ Nhã Triết ôm cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Vân Thi Thi muốn rời xuống từ trên người anh.
Nhưng anh không cho phép, cánh tay dài ôm chặt eo cô, liền đặt cô ngồi ở trong lòng anh.
Ngực anh ấm áp mà cứng rắn, đủ để chứa cả người cô.
Vân Thi Thi cắn môi, cả người bị anh ôm vào trong ngực, tư thế này quá sức mờ ám, lưng cô dán trong ngực anh, hai chân đặt trên đùi của anh.
Ngăn cách bởi lớp quần áo, cô thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của anh.
Trên mặt lập tức đỏ ửng.
Vùng vẫy, muốn trượt xuống khỏi người anh.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Mộ Nhã Triết đúng lúc vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ ăn em ngay bây giờ."
Anh ra sức nhẫn nhịn, thân thể không giây phút nào không kêu gào muốn cô.
Lại quan tâm hiện giờ cô đang đói bụng, bởi vậy anh cực kỳ cố gắng thời thời khắc khắc nhẫn nhịn đến mức toàn thân đều nóng.
Chỉ cần cô lộn xộn một chút, anh liền sụp đổ.
Bấm chuông phục vụ trên bàn, bữa ăn nhanh chóng được mang lên.
Rất nhanh, trên bàn tràn ngập món ngon.
Cái bàn không lớn không nhỏ, mười tám món ăn, vừa vặn đầy bàn.
Mùi hương toả ra, giống như làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng bị liền rơi vào tay giặc.
Bánh ngọt từ trứng bồ câu.
Hàu tươi sốt cà chua kèm tương đen.
Gan ngỗng Pháp.
Mỗi một món, đều là món ăn kiểu Âu vô cùng đặc sắc, khiến người ta nhìn là muốn ăn.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bàn ăn, mỗi một món đều vô cùng tinh xảo, như là tác phẩm nghệ thuật, mỗi một phân đều hoàn mỹ, cô thậm chí có chút không nỡ động đũa, thế này giống như phá hoại một món ăn tinh xảo xinh đẹp.
Dạ dày lại liều lĩnh mà kêu to.
Nhất là miệng, rất nhanh tỏ ra vẻ tham ăn. Cô nuốt một miếng, hiển nhiên là cực kỳ đói.
Khoé môi Mộ Nhã Triết cong lên, lòng bàn tay xoa cái bụng đói đang kêu vang, xem ra cô thật rất đói bụng!
Vì thế, một tay anh ôm eo của cô, một tay cầm đũa.
"Muốn ăn cái gì?"
Vân Thi Thi ngượng ngùng nói: "Để em tự ăn đi!"
"Anh giúp em."
Vân Thi Thi lần nữa kiên trì: "Không cần, em tự ăn."
Mộ Nhã Triết bóp nhẹ vòng eo cô, ái muội nhắc nhở: "Anh cho em ăn, chừa cho em chút sức lực, chờ một lúc em cho anh ăn."
Một câu nói xong, má Vân Thi Thi càng đỏ.
"Anh không cần như vậy..."
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: "Anh cho em ăn."
Miệng không chen vào được.
Vân Thi Thi đơn giản buông tha, ngồi trên người anh mặc kệ.
Mộ Nhã Triết gắp một miếng thịt bò, chậm rãi đưa đến bên miệng cô.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng cắn một miếng, nháy mắt nước thịt bốn phía, bên ngoài giòn, bên trong dai, vị rất tuyệt.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon..." Có đồ ăn ngon, cô chẳng muốn nói chuyện.
Ánh mắt nhìn thẳng vào bàn ăn, trên mặt đầy thỏa mãn.
Đối với đồ ăn kiểu Pháp, Mộ Nhã Triết dường như không yêu thích lắm.
Dù sao bao nhiêu món ngon trên đời, mười mấy năm ngày nào cũng ăn, sớm muộn gì cũng sẽ chán.