Cái này đã khiến nhiều nữ ngôi sao trẻ cắn răng đỏ mắt!
Nói câu khó nghe, lấy được hình tượng đại sứ này, cô vẫn phải làm một chút thủ đoạn nhỏ mà người khác không nhìn ra, mới từ tay người bên trong cứ thế mà đoạt về!
Lâm Chi gắt gao cắn môi, ghen ghét đến con mắt phát hồng!
Dựa vào cái gì?!
Cô càng nghĩ nhưng cũng nghĩ không ra!
Gắt gao trừng mắt nhìn những lễ phục đó, trên mặt Lâm Chi tràn ngập không cam tâm.
Tần Chu mở cửa, nhìn thấy người phụ trách, vươn tay khách khí cầm, tán gẫu vài câu, ánh mắt nhìn xéo qua, trông thấy Lâm Chi đứng ở một bên ghen ghét đến mắt phát hồng, nhất thời cười một tiếng.
"Ôi! Làm gì đứng ngay cửa ra vào thế? Làm sao, muốn thử lễ phục trước à! Chờ cho Thi Thi nhà chúng tôi thử trước, chọn xong rồi đưa qua cho cô nhé!"
Lâm Chi tức giận đến hung hăng dậm chân: " Hừ!"
Quay người về phòng VIP ở giữa.
Tần Chu gian ác mà liếc mắt, đem lễ phục đưa vào, liền đóng cửa lại.
Vân Thi Thi mở ra, tất cả đưa tới mười bộ, mười bộ này là lễ phục cao cấp nhất, cho cô chọn trước.
Tần Chu để cho cô chọn trước năm bộ.
"Năm bộ? Nhiều như vậy."
"Làm ơn đi, chẳng lẽ em chỉ muốn một bộ lễ phục, đi hết cả tuần lễ thời trang sao?" Tần Chu rất ghét bỏ liếc cô một cái.
Vân Thi Thi lắc đầu.
Bỗng, cô chọn trúng một bộ thời trang cao cấp, cầm lên khoa tay múa chân ở trên người một chút.
Cũng may cô tương đối cao, nếu không, với những hàng hiệu Âu Mĩ này, đều thiết kế theo người mẫu một mét bảy tám, đặt trên thân người châu Á với khung xương còn hơi nhỏ, thật có chút không hợp thủy thổ.
Điểm này, Lâm Chi người cao không quá một mét năm tám, lúc đến lượt cô ta chọn lễ phục, đoán chừng là phải che mặt khóc.
Những bộ quần áo này khí chất của cô ta đều chống đỡ không nổi, còn không biết phối hợp với giày cao gót cao bao nhiêu, mới miễn cưỡng có thể đệm thêm một chút khí chất.
Tần Chu cũng tới trước chọn cho cô, nhưng mà chọn thế nào, đều không quá hài lòng.
"Cái này, không có khí chất!"
"Cái này, phối màu quá quê mùa!"
"Cái này, quá lòe loẹt rồi!"
Qua tay lão đại Tần Chu bị bỏ qua mấy bộ.
...
Sau cùng, chọn lấy hai bộ miễn cưỡng có thể lọt vào mắt.
Vân Thi Thi nước mắt chảy rồi.
"Tần Đại, ánh mắt anh thật khiêu khích a."
Tần Chu nhíu mày, liếc cô một cái, lãnh diễm nói: "Không phải anh khiêu khích, có vài bộ lễ phục làm vóc người em quá nhỏ nhắn, không lộ ra khí chất."
Một mũi tên xuyên tim!
Vân Thi Thi bị đả kích sâu sắc, lau nước mắt.
Nhưng mà cũng không trách cô được!
Bả vai người mẫu Âu Mĩ đều rộng, mà khung xương cũng không nhỏ.
Cô tuy cao, vóc người lại mảnh mai không xương, những lễ phục này cũng không phải đo may theo thân cô, mặc lên người, hoàn toàn không tôn lên khí chất.
"Cái này, anh thử xem lại lần nữa xem!"
Tần Chu lại lựa chọn tỉ mỉ, cầm một bộ ném cho cô.
Vân Thi Thi thử một chút, Tần Chu dạo quanh cô một vòng, ôm cánh tay, lại trên dưới dò xét người cô một phen, lập tức miễn cưỡng nói một câu: "Cũng được."
"... Miễn cưỡng tạm được?"
"Khung xương em quá nhỏ."
Tần Chu híp híp mắt: "Nhưng cũng không có cách nào khác, trời sinh."
Vừa dứt lời, cửa bị người gõ vang.
Tần Chu còn tưởng rằng lại là Lâm Chi đến tìm phiền toái, sắc mặt khó coi đi qua, vừa mở cửa, đã thấy là một cô gái ăn mặc thời thượng, phát ra một câu tiếng Ý chính gốc.
"Xin chào! Có vị tiên sinh đặc biệt đặt làm riêng cô Vân Thi Thi một bộ lễ phục, bây giờ thuận tiện đưa vào chứ?"
"Người nào?"
"Mr Mộ."
Tần Chu không hiểu ra sao, lại lần nữa xác nhận: "Cô chắc chắn, lễ phục này là đưa đến chỗ này chứ?"