Cô ấy hừ lạnh một tiếng, châm chọc khiêu khích nói: “Sao thế, ghen tị với Thi Thi nhà chúng tôi sao?”
Mấy minh tinh đó quay đầu lại, vừa thấy là Mộc Tịch, lạnh lùng xùy một tiếng, trả lời: “Để làm gì? Cô quản cái gì chứ? Mèo bắt chuột à.”
“Thi Thi là nghệ sĩ nhà chúng tôi, các người nói xấu sau lưng Thi Thi, sao tôi có thể mặc kệ không quản được!”
“Có bệnh!”
“Thôi! Chị Mộng, đừng để ý đến bọn họ! Đây là bị chúng ta nói trúng rồi, cho nên thẹn quá thành giận!”
Mộc Tịch trợn trừng mắt, đi qua, dùng lực đặt mạnh chén trà “Cạch” một tiếng trên bàn, động tác tràn ngập tức giận, nhưng mà làm bọn họ đều kinh ngạc một phen.
“Để đây làm gì?”
“Đỏ mắt đúng không? Đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi mới gia nhập giới giải trí, có thể lấy được vai nữ chính, đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi dùng thực lực của mình để chứng minh kỹ thuật diễn xuất sắc, đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi diễn vai nữ chính phim điện ảnh phá mười triệu phòng bán vé đúng không? Tôi trái lại còn muốn hỏi xem, nói chuyện kỳ quái như vậy, muốn bắt nạt ai cơ? Các ngươi thấy Thi Thi nhà chúng tôi tính tình tốt, để mặc các người bắt nạt sao? Ha ha! Nói cho các cô biết, Thi Thi có thể diễn phim của đạo diễn Lâm, đó là dựa vào thực lực! Những con gà rừng như các cô, muốn diễn phim của đạo diễn Lâm, muốn diễn vai nữ chính, trái lại có cơ hội bước qua được cánh cửa đó sao? Với thực lực của các cô, đừng ở chỗ này làm mình mất mặt xấu hổ nữa!”
Mấy minh tinh đó bị Mộc Tịch mỉa mai, lúc này trên mặt đều rất tệ.
“Làm gì thế? Cô là pháo sao, đốt một chút là cháy, có bệnh phải không? Muốn tìm chúng tôi gây phiền phức à?”
“Ai cao hứng đi tìm mấy nghệ sĩ gây phiền phức chứ?”
Mộc Tịch cười lạnh nói: “Tôi chỉ là cảm thấy các cô đặc biệt đáng thương, nhìn xem các cô khoa trương nói chuyện, điển hình ăn không được nho liền nói nho xanh! Còn nói Thi Thi nhà chúng tôi ngụy trang băng thanh ngọc khiết, cũng không nhìn lại mặt mình xem? Đi Hàn Quốc chỉnh mặt, giống như dây chuyền sản xuất vậy, với gương mặt này của các cô, thực sự đi diễn có diễn được hay không? Đừng tưởng rằng bây giờ giới giải trí hỗn loạn, dựa vào kim chủ, sử dụng quy tắc ngầm là có thể nổi tiếng! Diễn còn cần phải dựa vào thực lực để nói chuyện!”
Lời nói ác độc của Mộc Tịch giống hệt Tần Chu.
Lời nói xảo quyệt ác độc, làm cho trên mặt vài người xanh đỏ đen trắng, không chịu nổi.
Trong đó có một nghệ sĩ có vẻ có kinh nghiệm lâu năm từ trên ghế ngồi đứng dậy, nhón chân đi đến trước mặt cô ấy, khuôn mặt trang điểm tinh xảo như baby, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ấy, hận không thể nuốt hết những lời cô ấy nói.
“Ghê vậy! Bây giờ một người trợ lý nho nhỏ, nói chuyện đều ngang ngược như vậy sao! Cô cho rằng cô ai? Cũng dám đứng trước mặt chúng tôi khoa chân múa tay, muốn ăn đòn sao?”
Trên mặt cô ta tràn ngập uy hiếp.
Mộc Tịch căn bản không sợ, lạnh lùng thốt lên: “Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng mà bây giờ là xã hội gì rồi, có câu gọi là gì ấy nhỉ? Người người ngang hàng! Thế nào, mình là minh tinh thì tự nhận địa vị cao hơn hơn trợ lý sao? Ý thức giai cấp đi đâu rồi? Là một minh tinh, còn có thể có cảm giác ưu tú hơn người sao? Cô cho rằng cô là bà chủ nhà giàu có sao? Tôi nghe nói, trước kia cô là công chúa sofa trong quán bar, cũng ỷ vào kim chủ nâng đỡ, tiến vào giới giải trí, kim chủ đều thay đổi mấy người rồi, đốt mãi không cháy, người giống như cô vậy, tốt nhất đừng nên ở trong giới giải trí này!”