Vẫn luôn rất thân thiện với Hoàng Lệ Lệ.
Nhưng mà hôm nay Vân Thi Thi tham gia, Hoàng Lệ Lệ lại cứ mãi nhằm vào cô, còn nói ra những chuyện rối tung rối mù của năm đó.
Lôi chuyện cũ ra nói sao?
Tiếu Tuyết không sợ.
Nợ cũ của Hoàng Lệ Lệ nhiều như vậy, cô không ngại lật lại từng tờ giấy nợ của cô ta ra!
Tiếu Tuyết nói xong, có bạn học nam hơi không dám tin tưởng nói: "Tiếu Tuyết, những lời này của cô đều là thật sao?"
"Thật chứ! Tôi gạt mọi người làm chi? Mọi người đã bị Hoàng Lệ Lệ lừa bấy lâu nay rồi!"
Tiếu Tuyết dừng một chút, bỗng nhiên khinh miệt cười, lạnh lùng nói: "Hoàng Lệ Lệ, có một câu đặc biệt thích hợp với cô đó! Là: " Một đóa sen trắng thương quân tử, bất đắc dĩ trà xanh* đúng là kỹ nữ!"
*lục trà biểu: Green Bi*ch Tea; trong đó lục trà là trà xanh, biểu là kỹ nữ
"Cô...!"
Hoàng Lệ Lệ hoàn toàn bị chọc giận, giương nanh múa vuốt đánh móc sau gáy Tiếu Tuyết.
Cao Nam lanh tay lẹ mắt kéo Tiếu Tuyết ra phía sau, Hoàng Lệ Lệ thình lình bổ nhào lên người anh ta, móng tay để lại một vết máu thật sâu trên cánh tay anh ta.
"Cút ngay!" Vẻ mặt Cao Nam xem thường, đẩy Hoàng Lệ Lệ ra.
Hoàng Lệ Lệ bị đẩy trọng tâm không vững, ngã nhào trên đất, rất là thê thảm.
"Đừng có đụng tôi, rất bẩn." Cao Nam cầm khăn ướt trên bàn, hung hăng lau chỗ vừa rồi Hoàng Lệ Lệ đụng vào.
Động tác này của anh ta, không thể nghi ngờ là đã làm nhục Hoàng Lệ Lệ, nhất thời cũng chọc giận Đỗ Gia Ngạn.
"Anh có ý gì?!"
"Tay cô ta bẩn."
Cao Nam lạnh lùng lặp lại, sự kiêu ngạo của anh ta, càng lúc càng chọc giận Đỗ Gia Ngạn, anh ta mạnh mẽ vươn chân ra, muốn giẫm lên.
Tiếu Tuyết hoảng hốt kêu một tiếng, đâu nghĩ đến Đỗ Gia Ngạn nói đánh là đánh.
Cao Nam nhanh nhẹn ôm lấy Tiếu Tuyết, đẩy cô ấy sang một bên, cũng đánh lại Đỗ Gia Ngạn, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau.
Hoàng Lệ Lệ ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.
Mạnh Thanh Hạ vội vàng đi lên muốn khuyên can, nhưng mà lúc này đi lên can ngăn, tự nhiên không phải hành động sáng suốt, ăn một nắm tay của Đỗ Gia Ngạn, lại trúng thêm một cú đá của Cao Nam, lại không thể kéo hai người ra.
Tiếu Tuyết bị một màn này khiến cô bắt đầu lo lắng đề phòng, sợ Cao Nam chịu thiệt.
Nhưng mà Cao Nam đâu phải kẻ ngồi không?
Anh ta cũng là một nửa người luyện võ, thời niên thiếu, từng học Judo, biết một chút quyền cước, so với anh ta mà nói, Đỗ Gia Ngạn không có bất kì ưu thế gì, trên mặt đã trúng vài quyền liên tiếp, vô cùng khó coi.
Một phen đọ sức, rơi vào thế yếu, nghiễm nhiên đã lọt vào hoàn cảnh xấu.
"Đừng đánh nữa!"
"Đừng đánh đừng đánh nữa... A..."
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.
...
Trong toilet, Vân Thi Thi đỡ lấy bồn rửa mặt, chỉ cảm thấy một trận cuộn trào mãnh liệt trong bụng, một trận nước chua cuồn cuộn dâng lên.
Cô cảm thấy ghê tởm một trận, nôn khan không ngừng.
Nhưng cố gắng một hồi lâu, lại không nôn ra gì cả, chỉ nôn ra một ít nước chua.
Vốc một chút nước đánh vào đôi má, cũng không biết là do cồn hay là nguyên nhân gì khác, muốn nôn, lại không nôn ra, khó chịu vô cùng.
Gương mặt gây sự hung dữ của Hoàng Lệ Lệ thình lình hiện ra trong đầu.
Bỗng nhiên cô hơi hối hận rồi!
Lần họp lớp này, là Hồng Môn Yến* không thể nghi ngờ.
*Hồng môn yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
Nhìn gương mặt xấu xí xu nịnh dối trá, cô vô cùng mệt mỏi.
Cô lấy khăn ướt ra, nhẹ nhàng lau hết nước đọng trên mặt, lại cảm thấy muốn nôn một trận, vịn bồn rửa mặt nôn khan một trận...
Trái tim đột nhiên cứng lại.
Cô nhớ rõ, hôm nay cô uống rượu không nhiều lắm.
Sao lại...
Vân Thi Thi che ngực, suy nghĩ loạn lên.
Giờ nghĩ lại, kì sinh lý của cô, hình như đã chậm khá lâu, đến nay vẫn không thấy dấu hiệu.
Hẳn là không...
Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi không dám nghĩ tiếp rồi.