“Tô Kỳ, anh bình tĩnh một chút! Em sẽ sớm thích anh thôi, anh cố đợi thêm chút nữa!”
“Đủ rồi!”
Anh nhìn tôi vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đỏ lên hỏi tôi, “Em còn muốn đùa giỡn anh đến lúc nào nữa?!”
“Em…… Em không có đùa giỡn.”
“Không có?”
“Em…… Em rất nghiêm túc……”
Anh bỗng nhiên nhìn tôi, trong mắt thay đổi thất thường.
Rất có thể là thái độ của tôi vẫn chưa đủ chân thành.
Tô Kỳ cắn môi, giận đến hóa cười, lạnh lùng mà cong cong khóe môi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
“Chúng ta kết thúc đi?”
……
Tôi không hiểu tại sao Tô Kỳ lại tức giận, cũng như anh ấy không hiểu được sự tuyệt vọng của tôi.
Tôi muốn giữ anh ấy lại, hoặc là muốn cầu xin anh dẫn tôi đi, tôi muốn cho anh biết, thâm tâm của tôi cũng đau đớn và đấu tranh dữ dội.
Nhưng dường như trái tim anh đã nguội lạnh, cuối cùng anh vẫn bỏ tôi lại mà đi, cũng không quay đầu lại, cứ thế nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi lẻ loi một mình trong phòng, trong vô thức mà bật khóc.
Tôi nghĩ, tôi là một cô gái rất xấu xa.
Cứ như vậy, ngay cả Tô Kỳ cũng rời bỏ tôi mà đi.
Tôi cứ như vậy mà bị vứt bỏ.
“Sao Tô Kỳ lại bỏ đi?”
Một cậu con trai trong phòng đi tới, nhìn qua hướng cửa ra vào, lại cúi đầu nhìn nhìn tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em là Doãn Hạ Thuần đúng không?”
Cậu ta tùy tiện dụi tàn thuốc vào gạt tàn, tiện tay lấy ly bia, để trước mặt tôi.
“Đừng nghĩ về cậu ta nữa! Uống rượu, uống rượu!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn cậu ta một cái, Cậu ta lại ngẩn ra.
“Tại sao lại khóc?”
Cậu ta cười, “Tên Tô Kỳ kia làm cho em buồn sao?”
Có lẽ vì cảm giác bị bỏ rơi, nên muốn được người khác đánh giá cao.
Thế cho nên, tôi nhìn thấy ly bia mà cậu ta đưa qua, thì đột nhiên cảm thấy, nếu uống bia vào thì mọi người cũng sẽ giống nhau, sẽ tôn trọng lẫn nhau.
Tôi không uống rượu bia, Đông Vũ từng cảnh báo với tôi, ở bên ngoài không nên tùy tiện uống những thứ mà người khác đưa!
Nhưng lúc đó, không nghĩ đến anh ấy còn tốt, nghĩ đến anh ấy, cả người tôi đều trở nên khó chịu, có ý muốn phản nghịch!
Đối với cái tên này, dường như trong xương cốt đều muốn chống lại, tôi lập tức tức đoạt lấy ly bia, kéo chiếc nhẫn ra, uống một hơi hết một nửa.
“Như vậy thật tuyệt nha!”
Cậu con trai kia hài lòng nhìn tôi, sau khi uống xong, tôi đưa cái ly lại.
Tôi khẽ liếc cậu ta một cái, nhận lấy ly bia mà cậu ta đưa tới, rồi lại uống cạn số bia đó.
Lúc đầu, việc uống bia chỉ vì nghĩ rằng như vậy sẽ tạo nên sự khác biệt, lại nghĩ tới trên TV, khi gặp phải cái gì khiến cho bản thân cảm thấy đau khổ thì lại tìm đến rượu bia, chỉ có như vậy mới có thể quên đi buồn khổ!
Uống rượu thật sự có thể khiến cho người ta quên đi tất cả sao?
Tôi không biết những người khác như thế nào.
Tôi chỉ biết, tác dụng phụ của rượu bia là làm cho những ký ức càng thêm khắc sâu vào tâm trí.
Hạnh phúc, đau khổ, tất cả đều bị phân thành vô số mảnh nhỏ.
Những ký ức tốt đẹp lại càng khảm sâu vào tâm trí cho nên lại càng đau khổ hơn.
Bởi vì uống rượu vào, mà ký ức không đau đớn, trong nháy mắt lại khiến người ta càng đau đớn hơn.
Không phải dày vò giãy giụa, lại trở nên càng dày vò.
Uống được một nửa, men say khiến đầu óc tôi trở nên bấn loạn, những thống khổ, dây dưa, vướng mắc, tất cả đều giằng co, cấu xé trong đầu tôi!
Tôi uống một cách điên loạn, giơ chai bia cùng microphone, chảy nước mắt, hành động trở nên phóng đãng.