Vải đen che mắt cũng được tháo..
Đôi mắt dần dần tỉnh táo.
Căn phòng tối om, gió thổi không lọt, chỉ có một chiếc đèn treo chiếu sáng một cách yếu ớt, cô ta không thể nhìn rõ ràng rốt cuộc bản thân đang ở đâu.
Đèn treo lại thỉnh thoảng lắc lư, làm cho ánh sáng trong phòng lập lòe, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị trên màn ảnh.
Lục Cảnh Điềm bị dọa đến giật mình, bất thình lình bật dậy. Nhưng mà cô ta hoàn toàn không biết bản thân bị trói, càng cố dùng sức, cảng không đứng vững, chưa chi đã lăn xuống giường.
“A...”
Cô ta đau đớn gào lên một tiếng, Lý Đông Cường lạnh lùng nhìn lướt qua, một cái ánh mắt ra hiệu, đàn em của ông ta lập tức tiến lên, ném cô ta về giường.
“A a a...” Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, sửng sốt đến há miệng, nhưng làm sao biết được, miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể kê “A a a”, hệt như dáng vẻ xin tha.
Vân Thiên Hữu cùng tiểu Dịch Thần đi vào trong.
Lý Đông Cường lập tức gọi người lấy ghế sô pha, Vân Thiên Hữu ngồi vào, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy hoảng sợ của Lục Cảnh Điềm.
Lục Cảnh Điềm thấy Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần, chẳng biết tại sao lại bớt đi sợ hãi.
Con người khi đối diện với những bản thể nhỏ bé, trong lòng rất cảnh giác.
Bản đầu cô ta còn đang nghĩ là ai trói cô ta rồi đưa tới nơi này, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần, lại không còn quá sợ sệt nữa.
Mà trái lại, tâm trạng đang căng thẳng lại được thư giãn đôi chút.
Chỉ là, không phải là không có bất ngờ!
Tại sao lại là hai tiểu quỷ này?
Là bọn chúng trói cô ta tới nơi này sao?
Hai thằng nhóc này, rốt cuộc là làm thế nào?
Mấy người trước mặt này nữa, vô cùng xa lạ, mấy bọn đàn ông hung tợn này, có liên quan đến hai đứa chúng?
Lục Cảnh Điềm tràn đầy nghi hoặc.
Ở trong mắt cô ta, Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần chỉ là những đứa trẻ mới bảy tuổi, độ tuổi còn đang đi học, không thể nào khiến cô trở nên như thế này cả.
Cô ta chỉ coi mọi chuyện trước mắt là một trò khôi hài!
Nhưng mà, cô ta đã lầm.
Có những người tưởng chừng như nhỏ yếu, nhưng lại không hề yếu kém.
Ngược lại, mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Vân Thiên Hữu liếc cô ta một chút, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, trên mặt biểu cảm của cậu vô cùng căm ghét.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô ta, môi hé mở: “Tỉnh táo chưa?”
Tiếng nói lạnh lùng băng giá như vậy, giống như muốn đóng băng vạn thước.
Lục Cảnh Điềm căng thẳng một lúc, theo bản năng mà lắc đầu một cái, nhưng đến khi nhận thức được cậu hỏi của cậu thì lại gật đầu.
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh cười xì khinh bỉ một câu: “Người phụ nữ xấu xí!”
Trong lòng Lục Cảnh Điềm vô cùng giận dữ, rất muốn mắng, nhưng lại ý thức được việc miệng mình bị chặn, chỉ có thể kêu rên vài tiếng.
Vân Thiên Hữu dặn dò: “Cho cô ta nói.”
Ngay lập tức, Lý Đông Cường tiến lên, rút miếng vải trong miệng cô ta ra.
Rốt cuộc Lục Cảnh Điềm có thể nói chuyện được rồi, mở miệng nói câu đầu tiền đã tràn ngập mùi thuốc súng: “Này, hai tên tiểu quỷ, chúng mày muốn làm gì? Trói tao đến nơi này, muốn chơi trò xiếc gì hả?”
Cô ta căn bản đã uống say như chết, sau khi nôn hết, mới vừa tỉnh táo một chút đã bị một cây gậy đánh bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại thì lại bị một chậu nước đá giội vào, tất nhiên cũng đã tỉnh tảo phần nào.
Vẫn còn hơi cồn còn chưa tan hết.
Ỷ vào men say, cô ta nói chuyện rất hống hách.
Vân Thiên Hữu nhíu mày: “Chơi?”