Chỉ là, nếu muốn cô cầu xin tha thứ thì không bao giờ!
Cho dù có phải chết thì cô cũng tuyệt đối không tự mình rước lấy nhục nhã.
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên cười lạnh: "Vân Thi Thi, cô có biết tôi ghen tỵ với cô đến mức nào không? Dựa vào cái gì mà cô có khuôn mặt xinh đẹp như thế này? Dựa vào cái gì mà cô không cần đánh đổi cái gì cũng được nhiều người yêu thích như vậy? Dựa vào cái gì mà cũng xuất thân hèn mọn như nhau, cô lại có gia thế giàu có như vậy?"
Lời của cô ta khiến Vân Thi Thi hoàn toàn mờ mịt.
Vốn dĩ, lúc trước khi cô mới vào viện phúc lợi, ở đó có nhiều cậu bé đều thầm thích cô, khen cô là cô bé xinh đẹp. Chỉ là, khi đó mặc dù Vân Thi Thi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nhưng cả người đều có khí chất tao nhã, cao quý bẩm sinh, cho nên có rất nhiều cậu bé chỉ dám thầm mến cô trong lòng, không dám đến gần cô.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu vô cùng ghen ghét!
Cô ta ở trong viện phúc lợi nhiều năm như vậy, phải đổ biết bao nhiêu công sức mới được bọn họ tin tưởng và yêu mến, thế mà Vân Thi Thi chỉ dựa vào vẻ bề ngoài lại cướp đoạt toàn bộ sự yêu mến đáng lẽ nên thuộc về cô ta.
Sao cô ta có thể không ghen tỵ được cơ chứ?
"Thế nhưng không phải là toàn bộ những thứ tôi có đều bị cô đoạt đi rồi sao?" Vân Thi Thi lạnh lùng nói.
Mộ Uyển Nhu nghe vậy thì giật mình một cái, sau đó bật cười.
Đúng vậy, là nhờ miếng ngọc bội kia.
Những thứ vốn thuộc về Vân Thi Thi đều bị cô ta chiếm đoạt hết.
Cô ta không hề kiêng nể gì, thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ muôn vàn yêu chiều vốn không thuộc về cô ta, thậm chí còn đoạt cả hạnh phúc vốn là của Vân Thi Thi.
Nếu lúc trước không phải do bị đổi thân phận thì Vân Thi Thi mới là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết! Còn cô ta có lẽ chỉ được một gia đình bình thường thu dưỡng, có một cuộc sống bình thường.
Nhưng mà, cô ta cướp đoạt toàn bộ mọi thứ của Vân Thi Thi thì sao?
Mộ Uyển Nhu vốn cho rằng, cô ta trở thành vị hôn thê của Mộ Nhã Triết rồi thì sẽ hạnh phúc.
Nhưng mà cuối cùng thì sao?
Là bị lợi dụng như một con cờ!
Mộ Nhã Triết lợi dụng cô ta, thậm chí còn tước đoạt quyền làm mẹ của cô ta!
Cho đến bây giờ cô ta mới tỉnh ngộ, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là hão huyền mà thôi, Mộ Nhã Triết lại đi lừa gạt cô, cướp mất quyền làm mẹ của cô!
Không thể sinh con!
Rốt cuộc là lời nói dối này buồn cười đến mức nào?
Thế mà cô ta lại tin là thật, thậm chí còn cảm thấy áy náy với anh.
Thậm chí cô ta còn cho rằng, cô ta không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ là lỗi và trách nhiệm của cô ta.
Thế mà kết quả lại là trước giờ cô ta đều bị đùa giỡn trong tay anh!
Cô ta thương anh như thế, vậy mà anh lại vô tình vô nghĩa lợi dụng cô ta, bán đứng cô ta!
Cô ta thật là ngu xuẩn nên mới dốc lòng dốc sức yêu người đàn ông kia, tôn thờ anh, kết quả là đừng nói đến hạnh phúc, ngay cả việc đính hôn cũng chỉ là trên danh nghĩa!
Còn Vân Thi Thi thì sao?
Cô dựa vào cái gì mà được Mộ Nhã Triết yêu chiều?
Dựa vào cái gì mà cô có được nhiều thứ như vậy, nhiều đến mức khiến cho cô ta đỏ mắt ghen tỵ?
Mộ Uyển Nhu kề sát bên cạnh cô, trong lồng ngực dường như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
"Vân Thi Thi, thật lòng mà nói thì tôi đã từng cảm thấy ghen tỵ với cô. Ha ha! Nếu Mộ Nhã Triết thật sự yêu cô, vậy tôi rất muốn nhìn xem anh ấy có thể vì cô mà làm ra cái gì?"
Vân Thi Thi hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"