Tôi nghe, rồi mới có chút an tâm.
Từ đó về sau, bởi vì Đông Vũ, quan hệ giữa tôi và Mộng Lan vô cùng lạnh nhạt, cũng triệt đệ không quan hệ với những bạn nữ kia.
Đông Vũ đi chỗ nào, tôi cũng giống như cái đuôi nhỏ theo sau, vào lúc đó, giữa chúng tôi và mọi người mơ hồ đã hiện lên một bức tường ngăn cản, tách chúng tôi ra làm hai thế giới.
Mỗi đêm khi tôi nằm mơ, trong đầu đều hiện lên câu nhấn mạnh kia của Mộng Lan, trog lòng lại giận dữ, chặt chẽ ôm cổ Đông Vũ, dùng sức, cho đến anh phải tỉnh dậy.
Anh buồn ngủ mông lung, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tôi.
"Sao vậy?"
"Anh, sau này anh muốn ở chung một chỗ với cô gái khác sao?"
"... sao thế?"
"Mộng Lan nói, chị ấy muốn gả cho anh, làm vợ của anh, làm chị dâu em!"
Dưới ánh trăng, tôi mơ hồ thấy anh nhíu mày, tôi liền bất an, nghẹn ngào khẩn cầu: "Anh, em không muốn anh kết hôn, em không muốn anh ở một chỗ với người con gái khác, ở chung với em có được không? Một trăm năm bên nhau!"
Đông Vũ không nói chuyện, trầm mặc một lát, chỉ là ôm chặt tôi hơn, nói nhẹ vào tai tôi.
"Nhỡ không sống được tới một trăm năm phải làm sao?"
"Mặc kệ bao nhiêu năm, chúng ta đều ở chung một chỗ!" Tôi bĩu môi nói.
Trong bóng tôi, tôi không nhìn rõ được ánh mắt anh, chỉ nghe anh cười cười: "Được, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau!"
Trong lòng tôi vui mừng, không kìm lòng được bưng lấy khuôn mặt anh, hôn môi anh một cái, Đông Vũ cũng đáp lại nụ hôn non nớt đó của tôi.
Nụ hôn đó đơn giản chỉ là khẽ chạm môi, không có chút kỹ xảo nào, những cũng khiến tim tôi đập loạn.
Khi đó chúng tôi còn nhỏ, không có khái niệm gì đối với tình cảm nam nữ, cũng không hiểu nụ hôn đó rốt cuộc có ý nghĩ gì.
Nhưng mà cho đến rất lâu sau này, tôi đều chưa từng hiểu rõ, tôi vì sao lại muốn giữ anh như vậy? Tôi không chỉ từng một lần tự hỏi mình, nhưng đều không có đáp án.
Sao tôi lại muốn, ai bảo anh chiều chuộng tôi như vậy, ai bảo anh nuông chiều tôi không biết trời đất, sự nuông chiều đó, cũng không thể coi là tình yêu.
Xét đến cùng, tôi chẳng qua chính là bị anh làm hư.
*************
Hơi lớn thêm một chút, tôi theo tính tình cũng Đông Vũ, dần dần cũng tỏ ra lạnh lùng với những người khác, trở nên không quan tâm tới họ, thậm chí không thích gần gũi với người khác, tựa hồ chỉ có Đông Vũ mới làm ảnh hưởng được tới tôi, tôi cũng vui mừng mà sống, khổ sở cũng được, chỉ cần có anh mà thôi.
Từ từ, tôi cũng được học cùng một trường với Đông Vũ.
Tôi học năm nhất, anh cũng đã là năm thứ tư, khi tôi mới nâng lên quyển sách giáo khoa lần đầu tiên, lại cảm giác mình bị nhốt vào trong nhà tù vậy, thế giới trước mắt toàn là một màu đen.
Xung quanh tất cả đều lạ lẫm, người xa lạ, khuôn mặt xa lạ, âm thanh xa lạ, không có Đông Vũ, tôi trở nên rầu rĩ không vui, lúc nào cũng sầu não, thậm chí với tất cả bạn học, tôi đều hờ hững, thậm chí không muốn nói chuyện cùng bọn họ.
Chỉ cần một chuất uất ức, không hài lòng, liền trốn vào góc phòng khóc thút thít.