Hữu Hữu không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn hòa nhã trả lời: "Mẹ tôi không đến."
Lâm Phong vừa muốn cười nhạo, Hữu Hữu lại nói: "Cha tôi sẽ đến dự!"
Lúc này Lâm Phong liền mở to hai mắt: "Không phải cậu không có cha sao?"
Mẹ cậu ta vẫn thường nói với cậu ta, Hữu Hữu không có cha, tại sao Hữu Hữu lại nói cha mình sẽ đến dự họp phụ huynh?
Chắc không phải là đang khoác lác chứ?
Hữu Hữu không để ý đến cậu ta, không có ý định nói chuyện với cậu ta.
Kết quả vừa hết giờ học, khắp cả lớp đã lời ong tiếng ve chuyện của cậu.
Mấy đứa nhóc làm tay sai cho Lâm Phong nói, Hữu Hữu chỉ có mẹ, từ nhỏ đã không có cha, Hữu Hữu nói buổi chiều cha cậu sẽ đến dự họp phụ huynh, nếu không phải cậu đang khoác lác thì chính là mẹ cậu ở bên ngoài tìm đàn ông!
Hữu Hữu nghe xong, lập tức tìm Lâm Phong nói lý.
Đương nhiên, Lâm Phong ăn nói thô thiển, không so được với Hữu Hữu nhanh mồm nhanh miệng, tranh luận một hồi thì thất thế, thẹn quá hóa giận nên mới vung tay đánh nhau!
Trước kia, Hữu Hữu tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu ta.
Nhưng mà sau một kỳ nghỉ hè, đi theo Tiểu Dịch Thần học không ít chiêu thức, Hữu Hữu đã có thể chế phục được Lâm Phong hung hãn ương ngạnh, đánh cho cậu ta mặt mũi bầm dập!
Mặc dù chính mình cũng bị thương nhưng vẫn không đến nỗi thê thảm như Lâm Phong.
Lâm Phong khóc nháo, gọi cả nhà đến trường đòi nói chuyện.
Mộ Nhã Triết nghe xong thì mặt mũi xám xịt.
Cái gì gọi là có mẹ sinh ra mà không có cha nuôi dạy!
Mộ Nhã Triết không dám tưởng tượng, bảy năm nay, rốt cuộc Vân Thi Thi và Hữu Hữu đã phải trải qua như thế nào.
Chẳng lẽ tuổi thơ của Hữu Hữu vẫn luôn gắn liền với sự châm chọc như thế sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Nhã Triết đau như dao cắt.
Những lời khó nghe như vậy lại được thốt ra từ miệng một đứa nhóc, thật khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc đứa nhóc này được giáo dục như thế nào.
Uổng cho vẻ mặt giương giương tự đắc của mẹ Lâm Phong, lại còn cô giáo Viên cứ luôn miệng nói rằng nhà Lâm Phong có quyền có thế, kết quả là dạy ra một đứa nhóc ăn nói lỗ mãng như thế sao?
Một người trưởng thành như anh đương nhiên không thể so đo với một đứa bé không hiểu chuyện.
Trẻ con được giáo dục thành như vậy còn không phải là do phương pháp của cha mẹ có vấn đề sao!
Nghĩ đến đây, Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Hữu Hữu, chuyện này con không làm sai."
Lời này chính là nói cho cô giáo Viên nghe, đồng thời cũng là để thể hiện lập trường và thái độ của anh!
Con trai anh không cần phải cúi đầu nhận lỗi với bất kỳ ai cả!
Là người khác sỉ nhục trước, ra tay trước, cho dù là về tình hay là về lý thì con trai anh cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng, làm sai ở chỗ nào chứ?
Cô giáo Viên vừa nghe vậy, trên mặt xanh đỏ lẫn lộn, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì mới phải.
"Cha của Hữu Hữu, đứa nhỏ Lâm Phong này cũng chỉ mới bảy tuổi thôi, vẫn còn chưa hiểu chuyện. Nhà họ có quyền có thế, con cái mấy nhà như vậy thường khó tránh khỏi hơi ngạo mạn một chút! Trong chuyện này cũng có sơ suất của tôi, là tôi không xử lý tốt, về sau tôi sẽ hết sức chú ý! Nhưng cũng vì suy nghĩ cho Hữu Hữu cho nên tôi mới hy vọng anh có thể dàn xếp tốt với cha mẹ của Lâm Phong, đừng làm lớn chuyện này lên! Trường tiểu học này là trường dành cho con cái nhà giàu, đối với mấy đứa trẻ con cái nhà quyền thế này tôi luôn rất chú ý đối đãi cẩn thận, nếu không, lấy thân phận của tôi thì sức đâu mà đắc tội với cha mẹ bọn nó chứ? Chuyện này tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!"