“Lâm Hải Ngọc à, tôi chơi qua rồi, không có mùi vị gì đâu!” Lý Lương Đống cau mày, làm ra vẻ hiểu biết ta đây.
“Tên nhà giàu si mê Lâm Hải Ngọc chắc cũng không được lâu đâu! Cậu ta đòi sống chết vì Lâm Hải Ngọc, đến mức mẹ của cậu ta cũng phải lên tiếng, nếu như cô ta muốn lấy con trai của bà ta, thì phải sinh con trai, làm một người đàng hoàng, lập một gia đình nhỏ sống lại từ đầu!”
“Nhưng Lâm Hải Ngọc không đơn giản đâu, cô ta vẫn chậm chạp không đưa ra câu trả lời”.
“Ha ha, ông thì biết cái gì!” Nhà sản xuất kia bật cười, nghiền ngẫm trong chốc lát “Người ta bảo cô ta không sinh con được! Trước kia bị mấy người kim chủ chơi ghê lắm, có lần còn làm trong giới một phen nháo nhào đó!”
“Nói nghe xem nào!” Lý Lương Đống hứng thú.
Mọi người há mồm, bắt đầu nghe nhà sản xuất kể: “Có một đêm, Lâm Hải Ngọc bị đưa vào bệnh viện, nghe đâu là cô ta cùng với một vị đạo diễn và kim chủ nào đó, ba người họ chơi suốt đêm, còn đem cái quả cầu gì đó nhét luôn vào hạ thể của cô ta, không lấy ra được, phải đưa vào viện! Chuyện này dính đến Hà Lăng Tương hay sao ấy!”
Mọi người cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng thủ đoạn thật khá, nên ai cũng phá lên cười.
Chỉ có Vân Thi Thi, ngồi yên, sắc mặt có chút khó coi.
Cái gì mà nhét vào cái gì?
Lý Lương Đống cười to: “Thế là còn nhẹ tay đấy, cái tên Hà Lăng Tương đó, chiêu trò ra sao, mấy người còn không rõ à?”
Nhưng lời này, Vân Thi Thi thật không nghe nổi nữa rồi, cô không thể ngồi đây thêm một phút nào nữa, nhưng cô lại không thể tự tiện rời khỏi đây.
Cô cũng không biết, cái tiệc rượu hoang đường này đến bao giờ mới kết thúc.
Cô cẩn thận kéo ống tay áo Lý Tuyền, nhưng anh ta có vẻ không chú ý.
Lý Lương Đống lại để ý đến động tác nhỏ này của cô, ông ta híp mắt đánh giá gương mặt nhỏ nhắn có chút bối rối của cô, rồi ông ta đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của Khổng Tiểu Thiến trước bữa tiệc.
Trong điện thoại, Khổng Tiểu Thiến nói Vân Thi Thi là người cô ta cố ý gửi đến để “hiếu kính” ông ta, coi như là lễ vật để ông ta tận hưởng, ông ta cứ thoải mái mà sử dụng.
Nhưng, không thể đùa được, dù gì cũng là nghệ sĩ dưới tay Tần Chu, không thể tuỳ ý được.
Nhân lúc đó, mọi người nhắc đến hạng mục mới của Đông Hải Loan.
Lý Lương Đống vui vẻ tiếp nhận.
Khổng Tiểu Thiến nói ông ta cứ chơi thoải mái, ông ta chưa kịp hỏi gì thì cúp luôn điện thoại.
Lý Lương Đống là một nhà đầu lư, ông ta sẽ không vì một phụ nữ bé nhỏ mà đi đầu tư một hạng mục lỗ vốn.
Hạng mục của Đông Hải Loan là bắt nguồn từ công ty của nhà họ Mộ, sau đó bên nhà họ Mộ giao xuống cho nhà họ Khổng, mấy nhà đầu tư lớn, tự nhiên sẽ tự tìm đến!
Lý Lương Đống liếc mắt nhìn Vân Thi Thi.
Người phụ nữ này thật ra cũng là một vật đáng giá, dung mạo tuyệt trần, khí chất thanh thuần, nhất là…
Ông ta cau màu, Vân Thi Thi này, có vài phần rất giống với Khuynh Thành.
Năm đó, Lý Lương Đống là một trong phần đông người khá giả thời đó. Lúc ấy, địa vị của Khuynh Thành ở thành phố chỉ sau Lệ Na, một ca sĩ nổi tiếng khắp Châu Á.
Fan thì xếp thành hàng.
Lý Lương Đống cũng là một trong số những người ái mộ.
Nhưng mỗi khi nhắc đến Khuynh Thành, ông ta vừa yêu lại vừa hận.
Yêu là lẽ lường, từ xưa đến nay, con gái yểu điệu hiền lành nết na, ai mà chả cầu.
Nhưng Lý Lương Đống không được coi là một quân tử chân chính, ông ta hận chính là điểm này, Khuynh Thành rất cao ngạo, đẹp như một đoá tường vi nở rộ, nhưng cả người lại đầy gai.
Chỉ cần chạm nhẹ một tí là bị thương rất sâu, vì thể chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.
Lúc trước, vì muốn giành được sự chú ý của Khuynh Thành, dù chỉ một chút, Lý Lương Đống đã phải tốn không ít tiền.