"..."
"Nếu chú dám đem mẹ ra bầm thây vạn đoạn, cháu... Cháu liền..."
Cố Cảnh Liên nghe vậy liền khiêu khích ngược lại: "Cháu liền làm gì?"
"Cháu liền..." Sở Tiểu Bảo nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Cố Cảnh Liên, nhất thời thấy sợ, nuốt nước bọt đánh ‘ực’ một tiếng mới nói: "Chờ cháu lớn lên sẽ quay lại báo thù! Hừ!"
"Coi như cháu thức thời!"
Khuôn mặt cậu nhóc bị Cố Cảnh Liên nhào nặn một hồi.
Cố Cảnh Liên chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xong, bác Phúc vừa lúc đẩy cửa đi vào còn thấy Sở tiểu Bảo tựa vào trong lòng Cố Cảnh Liên, ông liền đi tới muốn lấy ôm cậu nhóc.
"Tiểu Bảo, thời gian không còn sớm, đến giờ đi nghỉ rồi!"
"Không muốn!" Trên mặt Sở Tiểu Bảo lập tức suy sụp, rầu rĩ không vui, vừa nhắc tới đi ngủ liền giống như muốn lấy mạng cậu vậy!
Cậu ru rú ở trong lòng Cố Cảnh Liên, hai chân hai tay duỗi ra có bao nhiêu thích ý.
Trong lúc Cố Cảnh Liên bận xen tài liệu, cậu nhóc liền trèo lên người anh ta, cái miệng giống như chuột đồng không ngừng tóp tép nhai đồ ăn vặt, vừa xem phim huyền huyễn đang hot nhất hiện nay.
《Trạch thiên ký》.
Cậu rất thích chị gái trên phim, bởi vậy lúc cậu cao hứng, đôi mắt long lanh dán chặt lên người chị gái xinh đẹp như họa, không hề chớp mắt.
Vừa nghe đến đi ngủ, cả người cậu nhóc liền không thoải mái cựa quậy.
"Không muốn ngủ... Còn sớm mà!"
Bác Phúc trừng mắt nhìn cậu: "Còn sớm sao? Đã hơn 10 giờ, nên đi ngủ sớm một chút! Ngủ sớm mới có thể nhanh cao!"
Bác Phúc lấy cái khác ra lừa gạt cậu.
Tiểu Bảo lại không dễ dàng mắc lừa.
Cậu nhóc vẫn như cũ quấn quít, làm loạn trong lòng Cố Cảnh Liên, không muốn đi ngủ.
Bác Phúc nhìn một màn này, không biết vì sao lại cảm thấy lo lắng!
Tựa hồ như trong trí nhớ của ông, ngoại trừ con mèo vài năm trước Cố Cảnh Liên từng nuôi ra, không hề có sinh vật nào còn sống mà dám tùy ý vô pháp vô thiên làm loạn trong lòng anh ta!
Đã nhiều ngày qua Cố Cảnh Liên vẫn luôn có sắc mặt ôn hòa với Sở Tiểu Bảo, đại khái là do nhiều ngày nay không có ai dám đến làm phiền, chuyện làm ăn cũng chưa xảy ra vấn đề gì.
Với sự làm loạn của Sở Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên coi như có đủ kiên nhẫn.
Chỉ là, ỷ có Cố Cảnh Liên dung túng, Sở Tiểu Bảo giống như có chút ỷ sủng mà kiêu rồi.
Cố Cảnh Liên đối cậu bé tốt, có lẽ là do ý thức của người làm cha nên đối với cậu nhóc này, Cố Cảnh Liên nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy thuận mắt.
"Để cho thằng bé xem lát nữa!"
Cố Cảnh Liên nói.
Bác Phúc nghe vậy, nghĩ trước nghĩ sau vẫn lấy hết dũng khí ra nói: "Ông chủ, trẻ con không thể mặc cho đứa bé nói cái gì là cái đó! Ngài còn chiều thằng bé như vậy sẽ khiến thằng bé bị chiều mà sinh hư đấy!"
"Ai chiều thằng bé!?" Cố Cảnh Liên kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Ngủ trễ một chút chẳng có chút liên quan nào đến chuyện này cả!"
Bác Phúc lập tức giải thích: "Càng là trẻ nhỏ lại càng nên chăm sóc giấc ngủ, nếu không thì sẽ không thể lớn nhanh được, tố chất cơ thể sẽ suy giảm!"
Cố Cảnh Liên hơi híp mắt: "Ồ...? Còn có chuyện như vậy sao?"
Bác Phúc gật đầu.
Lúc này Cố Cảnh Liên mới lên tiếng: "Vậy bác nhanh ôm thằng bé đi ngủ đi!"
Bác Phúc đi tới ôm lấy Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lưu luyến cầm tay Cố Cảnh Liên, tội nghiệp cầu xin: "Cho cháu xem thêm chút nữa thôi!"