Chỉ thấy hai tay Mộ Nhã Triết ôm ngực, dù bận vẫn ung dung đánh giá bọn họ, đôi mắt âm trầm nhìn chăm chú.
“Đi đâu?”
“A…”
Anh đột nhiên chất vấn, đánh cho hai bánh bao nhỏ trở tay không kịp.
Hữu Hữu không muốn nói cho anh biết, cậu muốn đi tìm Cao Nam tính sổ, vì vậy, mím chặt môi, quay đầu sang một bên.
Mộ Nhã Triết di chuyển tầm mắt nhìn Tiểu Dịch Thần.
Uy nghiêm của anh, Tiểu Dịch Thần đã lĩnh giáo đủ, bởi vậy chỉ cần một ánh mắt, lập tức chột dạ cúi đầu, ngập ngừng nói, “Chúng con… Chúng con đi tắm nắng.”
Cậu nói dối không tốt, một khi nói dối, trên mặt lập tức đỏ bừng lên, đầu óc trống rỗng, nói dối nghe thế nào cũng sứt sẹo.
Mộ Nhã Triết “A…” một tiếng, “Mặt trời? Hình như mặt trời xuống núi rồi.”
Vẻ mặt Hữu Hữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giẫm mạnh lên chân cậu một phen.
Tiểu Dịch Thần nhịn xuống đau đớn, không rên một tiếng, vô cùng oán hận liếc mắt nhìn cậu.
Lại nghe Mộ Nhã Triết nói sâu xa, “Các con định đi tìm Cao Nam.”
Không có nghi vấn, mà là câu chắc chắn.
“Sao cha lại biết?”
“Cha đọc tờ báo bị xé nát trên mặt đất.”
Mộ Nhã Triết thấy tờ báo, chỉ liếc mắt một cái, liền biết rõ Hữu Hữu bắt đầu chú ý đến chuyện này, lấy hiểu biết của anh về con trai, phàm là những ai bắt nạt mẹ một chút, sẽ lập tức tra ra bối cảnh của người đó, nhưng mà sẽ ăn miếng trả miếng, đem ấm ức mẹ phải chịu trả lại gấp trăm lần.
Hữu Hữu là như vậy, không thể nào để mẹ chịu một chút ấm ức.
“Mẹ bị vu oan là kẻ thứ ba, cha không biết chuyện này sao?”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi ‘Ừ’ một tiếng, “Cha biết.”
“Cha biết chuyện này?” Hữu Hữu vô cùng kinh ngạc, trái lại phẫn nộ vì nhận được tin này, tức giận chất vấn, “Nếu cha biết chuyện này, vì sao không có bất luận động tác gì? Cha cứ để mẹ bị vu oan, chịu ấm ức như vậy sao?”
“Cha đang chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nắm cằm cậu, nhẹ nhàng nói thầm vài câu bên tai.
Hữu Hữu ngớ ra trong nháy mắt, tức giận tan thành mây khói, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Cha à, cha thật sự muốn… Tuyên bố chuyện này sao?”
“Ừ.”
Tiểu Dịch Thần không nghe thấy, lập tức tò mò chạy tới, vẻ mặt có chút kỳ lạ hỏi, “Cha nói cái gì thế?”
“Hừ hừ, không nói cho anh!”
Hữu Hữu bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Tiểu Dịch Thần nhất thời ngổn ngang trong gió.
Hữu Hữu ghét bỏ cậu đẩy sang một bên, quay sang hỏi, “Cha định bỏ qua cho Cao Nam như vậy sao?”
“Tất nhiên là không.”
Mộ Nhã Triết điều tra chuyện này.
Thậm chí điều tra ra, Cao Nam lấy điều kiện ‘Tình cảm’, uy hiếp vợ của anh.
Anh thân là đế vương của Hoàn Vũ, có rất nhiều tai mắt trong giới giải trí, thế lực khắp nơi, tùy tiện hỏi thăm, có thể xác thực được đêm đó xảy ra chuyện gì.
Hiện trường không phải không có người làm chứng, có phục vụ sinh đi ngang qua toilet, từng chính tai nghe thấy hai người tranh chấp kịch liệt.
Cao Nam này, chuyện cho tới bây giờ, lại còn mơ ước người phụ nữ của anh.
Là một người đàn ông, chuyện này tuyệt đối là một loại khiêu khích khó có thể tha thứ.
“Vậy vì sao cha lại chậm chạp không chịu xử lý Cao Nam?”
“Chỉ xử lý, không có ý nghĩa lắm.”